TGVV 7.2

Một lần nữa súc ruột xong, y bưng thau nhựa đi, sau đó lau sạch mông cho Trần Thịnh. Hai chân thon dài của Trần Thịnh gác lên vai y, “Ê, biến thái, mày rốt cuộc muốn làm gì?”

 

Tả Dật đáp rất thành thật, “Làm anh.”

 

Trần Thịnh nhấc chân đem đầu gối huých thẳng lên mặt y — may mà lần này trên mũi không có mắt kính, “Lão tử đang hỏi mày, giam giữ lão tử như vầy là muốn làm gì!”

 

Một cú đá kia cũng không nặng, có thể vì Trần Thịnh không còn sức, cũng có thể Trần Thịnh lười dụng lực. Tả Dật đờ đẫn xoa xoa gương mặt đỏ ửng, nói ra đáp án tiêu chuẩn trong tư liệu y đã thuộc lòng, “Làm anh, khiến phía sau của anh thích ứng bị tôi làm, sau đó thích bị tôi làm, cuối cùng không bị tôi làm thì không được.”

 

Như vậy hắn sẽ không ly khai y. Dù sao cũng không còn cách nào khác.

 

Kết quả Trần Thịnh cười lạnh nói, “Không có gậy rung thì không chịu được? Bị mày thao nghiện? Mày tính kiểu gì đó? Con mẹ mày tưởng cái của nợ của mày đặc biệt lắm hả? Con mẹ mày thô hơn voi được sao? Lão tử thà bị voi thao chết.”

 

Tả Dật cũng không vì chút khiêu khích này mà tức giận, chỉ trầm mặc đem quả banh cao su kích thước cỡ quả bóng bàn trong tay đẩy vào.

 

Quả banh tối màu này còn có bốn “bằng hữu”, được một sợi dây xâu lại thành chuỗi, nguyên bản là thứ trong túi nhựa đánh số 3.

 

Quả banh so với trứng rung tối qua lớn hơn một chút, dĩ nhiên cũng gặp nhiều trở ngại hơn. Trần Thịnh đột nhiên không phát ra âm thanh gì, chỉ cau mày bắt đầu nặng nề thở dốc — hắn vẫn là không có thói quen bị thượng. Ít nhất về mặt tâm lý không có thói quen.

 

Khớp ngón tay của Tả Dật trắng bệch, chỉ nhẹ nhàng mà kiên định ấn quả banh vào huyệt khẩu mềm mại, trên quả banh và ngón tay cùng dính đầy trơn dịch dính ngấy. Huyệt khẩu vừa quán tràng xong nhẹ nhàng run rẩy, từng đợt từng đợt co rút, tựa hồ kiệt lực muốn đem kẻ xâm lăng đẩy ra ngoài, kết quả chỉ là nuốt vào càng sâu.

 

Qua một lúc lâu, huyệt khẩu nhỏ hẹp rốt cuộc nuốt trọn quả cầu cao su, hiện lên màu đỏ tím xinh đẹp. Tả Dật dùng ngón tay chặn lại phòng ngừa quả cầu bị đẩy ra, lại nhịn không được cúi đầu đem môi kề sát vào nơi nào đó. Trong giây lát khựng lại một chút, cũng không rõ chính mình trong một khắc vô thức định làm chuyện gì.

 

Y hiển nhiên không biết bản thân là trong tiềm thức nghĩ muốn hôn lên. Bác sĩ Tả không những không hề có kỹ xảo ve vãn tán tỉnh, về mặt bản năng “thực chiến” cũng mơ hồ có chỗ thiếu hụt.

 

Trần Thịnh chợt giãy dụa một chút, tựa hồ đã thu đủ khí lực, chuẩn bị mắng y, Tả Dật không để hắn kịp mở miệng đã đem quả cầu thứ hai ấn lên huyện khẩu. Trần Thịnh giật mình, câu mắng chửi cũng nghẹn lại, chuyển thành khụ khụ ho khan vài cái, huyệt khẩu vô thức buông lỏng, quả cầu thứ hai thuận lợi tiến vào.

 

Trần Thịnh không nói được tiếng nào, cơ bụng run rẩy kịch liệt, đầu nghoẹo sang một bên, cực lực đè nén phẫn nộ cùng ác tâm. Một tầng mồ hôi mỏng rịn ra trên ngực hắn, thân thể phủ một lớp nước trơn bóng.

 

Tả Dật đem quả cầu thứ ba ấn vào, đồng thời chăm chú nhìn lên ngực hắn. Thứ kia thật là đẹp mắt, từ mười năm trước đã rất đẹp rồi, đầu vú nho nhỏ màu tiểu mạch khảm sâu trong lồng ngực rắn chắc, tựa như cánh đồng đến mùa thu hoạch, lúa mạch chín trĩu dưới ánh mặt trời ấm áp, khe khẽ lay động đầy sức sống.

 

Y nhịn không được, một bàn tay chụp lên, nặng nề bắt được khối cơ bắp thành thục nam tính bắt đầu vuốt ve, da thịt lạnh lẽo dần truyền đến cảm giác ấm áp cùng sức sống kiên cường dẻo dai. Trần Thịnh giật mình giãy dụa một chút, mắng to, “Buông ra!”

 

Tả Dật không buông, không chỉ không buông mà còn cố tình dùng sức xoa nắn, nhéo nhéo đầu vú nhỏ dẹp đang dần cứng lên. Vết thương hình chữ thập do y gây ra lúc trước vẫn còn ở chỗ cũ, đã khép lại thành vết sẹo nho nhỏ, lúc này bị y thô bạo làm rách ra, vì vết thương rất nông nên cũng không chảy máu, chỉ hiện lên sắc đỏ chói mắt.

 

Trần Thịnh tựa hồ không có thói quen lúc thanh tỉnh bị y đùa bỡn như vậy — hắn thà bị trực tiếp thô bạo đâm vào — bắt đầu giãy dụa, hai chân quấn quanh eo Tả Dật kích động đạp loạn, tìm cách lần nữa dùng đầu gối đá y.

 

Phản ứng của hắn có chút kịch liệt, Tả Dật không thể ấn quả cầu ướt át vào đúng huyệt khẩu, đành phải buông tha đầu vú hắn, dùng tay đè chặt thắt lưng đang hăng hái giãy dụa, sau đó ý đồ đem viên cầu thứ tư ấn vào.

 

Trần Thịnh có lẽ đã chạm đến cực hạn tiếp nhận, ba quả cầu chen chúc trong huyệt đạo, ép sát như muốn xé hắn thành hai nửa. Hắn chửi ầm lên phản kháng, mà Tả Dật cũng cố kỵ không muốn đánh ngất hắn, đơn giản một phát bắt lấy mệnh căn của hắn, cúi đầu ngậm vào miệng.

 

Trần Thịnh đột nhiên bị khống chế chỗ yếu hại, mấy ngày nay Tả Dật vẫn luôn chỉ biết dùng phương thức vô dụng này an ủi hắn, nhất thời cắn chặt môi phát ra một tiếng gầm trầm thấp phẫn nộ. Nhưng đàn ông vốn là nô lệ trung thành của dục vọng, càng khỏi nói Trần Thịnh có bao nhiêu thành thục dũng mãnh với những chuyện tình sắc phong quang, Trần tiểu huynh đệ vốn uể oải không phấn chấn, cư nhiên trong cổ họng chật hẹp ấm áp của biến thái, có nửa điểm run rẩy cứng lên.

 

Biến thái này kỹ xảo trúc trắc, chỉ biết ngậm hắn, cũng không biết phải liếm láp thế nào, lặng yên ngậm một hồi, tựa hồ là nhớ lại quá trình trong video điều giáo, bắt đầu đơn điệu trước sau như một phun ra nuốt vào.

 

Lông mày Trần Thịnh chau chặt đến cực hạn, quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, tận lực áp chế cảm giác ấm áp chết người kia, hắn nghĩ muốn kiên trì không để bị khiêu khích, nhưng Tả Dật trước sau giáp công, bắt đầu di chuyển quả cầu thứ tư vẫn còn kẹt ở huyệt khẩu, liên tục công kích lực chú ý của hắn, cảm giác bị xé rách vô cùng sâu sắc khiến hắn co quắp ngón chân, kịch liệt thở dốc.

 

Rốt cục nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn, tiếng “Ha” vừa thoát nửa giây lập tức bị hắn bóp chết, bờ môi bị cắn chặt tràn ra một tia máu.

 

Biến thái nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề liền ngẩng đầu chuyên chú nhìn hắn, dưới ánh mắt hung ác độc địa của hắn nhẹ nhàng đưa ngón tay chùi đi vết máu trên khóe môi bị hắn cắn rách nát.

 

Hắn nghiêng đầu muốn cắn ngón tay y, không cắn được. Tả Dật tiếp tục dùng loại nhãn thần chuyên chú thâm tình phi thường biến thái kia nhìn hắn, sau đó hạ mắt, nhẹ nhàng liếm đi vệt máu trên đầu ngón tay mình.

 

Trần Thịnh run lên một cái, quả cầu thứ tư rốt cục thành công chen vào cơ thể.

 

Hiện tại hắn mở rộng hai chân, dưới ánh nhìn soi mói của Tả Dật nặng nề thở dốc, hơi thở nóng bỏng từng chút từng chút theo kẽ môi cắn chặt tràn ra, mồ hôi theo đường cong kiên định của cái trán chảy xuôi theo vành tai, hắn nghiêng đầu, một bên gò má dưới ánh sáng mờ mờ âm trầm mà thâm thúy, tựa như thiên sứ sa ngã bị dâm mỹ hắc ám từng chút cắn nuốt. Lông tơ trên tai đều bị thấm ướt, mang theo yếu ớt mỹ cảm. Tả Dật mê li nhìn từng giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống, thử lấy tay vén mấy lọn tóc rối bời trên vành tai hắn — thiếu chút nữa lại bị cắn.

 

Trần Thịnh nghiến răng trừng y, sau đó nặng nề nhắm mắt lại — biến thái lần nữa cúi đầu ngậm hắn.

 

Trần tiểu huynh đệ lúc nãy được Tả Dật ấm áp hầu hạ đã cương lên hơn phân nửa. Lợi kiếm từng giữa rừng hoa oai phong một cõi, lúc này cũng không thể để chủ nhân của nó chịu thua kém, mặc kệ cảm giác nóng rát căng nứt ở mặt sau, vẫn từng chút từng chút trở nên cứng rắn.

 

Mà Tả Dật vừa ngậm hắn, vừa mượn nước đẩy thuyền tìm cách đem viên cầu cuối cùng nhét vào.

 

Hậu huyệt nóng bỏng chết lặng đến hỗn loạn tri giác, Trần Thịnh thở hổn hển vụng trộm buông lỏng thân thể, muốn thử không phản kháng mà tiếp nhận xâm nhập kia — dù sao có chống cự hay không kết quả vẫn là bị nhét vào — sau đó dưới sự hầu hạ của khoang miệng biến thái, dần cảm nhận được khoái cảm nồng đậm, có chút nhụt chí buông lỏng nắm tay gồng chặt.

 

Hắn ở giờ phút này, dưới sự cuồng nộ lặp đi lặp lại khiến bản thân mệt mỏi rã rời, rốt cục bắt đầu chấp nhận sự thật mình đang bị biến thái thượng, hơn nữa không phải chỉ một lần, mà sẽ còn bị thượng thêm một khoảng thời gian.

 

Mà hắn đã từng điều giáo qua nhiều người, thậm chí cũng từng quan hệ với thuần công, thập phần rõ ràng kết quả của việc dần dần bị cải tạo.

 

Từ lần đầu tiên chảy máu không ngừng, đến bây giờ thập phần thuận lợi tiếp nhận quá trình mở rộng, xem ra bản thân ở phương diện làm thụ cũng rất có tiềm chất.

 

Hắn mở mắt nhìn bị trần nhà bị đèn huỳnh quang chiếu lên trắng bệch, há miệng thở dốc, nhãn thần hờ hững, có chút cố sức nặn ra một nụ cười nhạt méo mó với chính mình. Sau đó dưới thao tác phun ra nuốt vào ngày càng nhanh của Tả Dật, ngẩng đầu lên rên rỉ bắn ra.

 

Tả Dật lui ra rất nhanh, nhưng vẫn bị bạch trọc dính lên cằm. Y dùng ngón tay chùi đi dịch thể sềnh sệch, nhìn trên tay một chút, lại nhìn Trần Thịnh nói, “Anh xem, anh bị chơi đùa như vậy cũng có thể bắn tinh.”

 

Trần Thịnh vẫn còn mơ hồ sau cơn cao trào, thở hổn hển cười nhạo, “Mày… để lão tử chơi cái mông của mày, lão tử còn có thể bắn chết mẹ mày…”

 

Đại não của Tả Dật hiển nhiên không hề tiếp nhận những lời nhục mạ của hắn, đơn giản chìm đắm trong thế giới của chính mình, nhìn đầu ngón tay dính bạch trọc, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Lần nữa ngẩng mặt lên, nói với hắn một câu khó hiểu, “Tôi sẽ đối với anh ôn nhu một chút.”

 

Đại khái nghĩ là ôn nhu một chút có thể khiến đối tượng bị cưỡng gian cũng giống như y cảm nhận được khoái cảm.

 

Trần Thịnh lần này chỉ cười nhạt, giãy giãy còng tay, mắng, “Lấy cái thứ đó ra cho lão tử.”

 

Tả Dật rũ mắt xuống, nhìn thắt lưng hắn vì kích động và khẩn trương mà run nhè nhẹ, rất ngoan ngoãn nghe lời lấy ra. Chỉ là cảnh hoa huyệt nở rộ phun ra nuốt vào khiến y say sưa không ngớt, Trần Thịnh phải chịu đựng 20 phút sau đó bị y đờ đẫn chuyên chú nhìn kỹ. Mỗi khi Trần Thịnh muốn nhanh chóng đem mấy quả cầu chết tiệt này đẩy ra, lập tức sẽ bị Tả Dật chặn cửa huyệt lại nói, “Chậm một chút.”

 

Chậm cái đầu mẹ mày! Trần Thịnh kích động đạp hắn, lập tức bị cảm giác đau đớn cùng kích thích quái dị nơi huyệt khẩu khiến cho nằm bẹp trở lại.

 

Xét thấy hắn hôm nay còn dư khá nhiều sức chiến đấu, Tả Dật không ôm hắn xuống giường tắm, mà cẩn thận bưng thau nước ấm dùng khăn mặt lau người cho hắn.

 

Trần Thịnh phát tiết xong, không thể không thừa nhận thích đến meo meo, cũng lười mắng Tả Dật, được y đắp chăn lông mỏng cho liền nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Trong tai nghe thấy tiếng Tả Dật đi ra phòng khách, sau đó là tiếng lật tài liệu soàn soạt.

 

Trần Thịnh cũng không biết đó là bộ tư liệu “Làm sao ôn nhu đối đãi đối tượng bị cưỡng gian”, không kiên nhẫn nghiêng đầu, có chút phiền não ép buộc bản thân chìm vào giấc ngủ.

 

 

 

 

Đứa nào viết ra cái đống tài liệu cho anh Tả đọc còn biến thái gấp mười lần ảnh =)))

 

 

 

 

TGVV 7.1

7

 

Đại ca, cái thằng bốn mắt kia lại nhìn lén chúng ta! Hay là đánh nó một trận?

 

Đừng để ý đến nó.

 

Ta nói, dương vật của nó đúng là con mẹ nó bự, Dương Chân bị nó địt xong nới lỏng mất mấy ngày! Mẹ nó!

 

Bự thôi thì làm được cái rắm gì.

 

Đại ca nói đúng. Tụi bây nhìn bộ dạng mắc ói của nó kìa, MD suốt ngày lén lén lút lút bám theo chúng ta. Có gan nhìn lén mà không dám lại đây thưa gửi một tiếng, đúng là TM biến thái!

 

Mà rốt cuộc thằng biến thái này nhìn ai vậy? Trước giờ tao cứ tưởng nó nhìn Dương Chân, nhưng mà hôm nay Dương Chân đâu có ở đây!

 

Đừng để ý đến nó. Phế vật.

 

.

.

.

Sáng sớm bảy giờ, Tả Dật theo đồng hồ sinh học đúng giờ thức giấc. Y mở mắt, nhìn thấy người nằm cách đó không xa, Trần Thịnh đang ngủ mê mệt, vùng xung quanh lông mày khó chịu hơi nhíu lại, như là đang mơ thấy một kẻ mà hắn thập phần chán ghét.

 

Hay cau mày như vậy, đến ba mươi tuổi chắc chắn sẽ có nếp nhăn. Y vừa nghĩ vừa vô thức vươn tay chạm lên nếp gấp kia, dùng ngón cái đè xuống, nhẹ nhàng xoa xoa, muốn đem nó xoa giãn ra.

 

Trần Thịnh mở choàng mắt!

 

“…” Tả Dật bị giật mình một chút, bất quá mặt vẫn như khúc gỗ, không biểu hiện ra chút tâm tình dao động nào.

 

Trần Thịnh lạnh lùng nhìn y, thẳng đến khi Tả Dật thẫn thờ mà thản nhiên thu tay lại.

 

Y xoay người, theo thói quen quơ tay lên tủ đầu giường tìm mắt kính, kết quả chỉ mò được hộp kính trống rỗng, mới nhớ ra mắt kính tối qua đã hoàn toàn vỡ nát.

 

Y chống tay lên nệm, đưa lưng về phía Trần Thịnh ngồi dậy, hai chân trên mặt đất đá đá một lúc lâu mới đạp trúng dép lê mơ mơ hồ hồ trong tầm mắt. Đứng lên vừa mới đi hai bước, liền nghe Trần Thịnh ở sau lưng lạnh lùng nói, “Trứng chiên bỏ muối.”

 

Tả Dật khựng lại một lát, sau đó mặt than đi ra ngoài.

 

Đập vào hai quả trứng gà, Tả Dật nghiêm túc híp mắt nhìn cái chảo, vẫn là cho rất ít muối. Hai miếng bánh sandwich kẹp trứng chiên ở giữa, Trần Thịnh ăn xong một cái, y lại đi làm thêm một cái, vì Trần Thịnh nói ăn chưa no.

 

“Con mẹ nó mày nghĩ mày nuôi chuột hả?” Trần Thịnh mắng y.

.

.

.

 

Buổi sáng tranh thủ dành một tiếng đi mua mắt kính, Tả Dật ngây ngốc nghiêm mặt đứng đối diện chủ tiệm kính đang tươi cười tha thiết, trầm mặc suy tư trong chốc lát, rốt cuộc mua hai hộp kính sát tròng hàng ngày.

 

Sống mũi trống trơn khiến y rất không quen, tiếp xúc với ánh sáng mạnh cũng sẽ bị chói mắt, cả người đều như bại lộ dưới ánh mặt trời nóng bỏng. Y không quen cảm giác bại lộ này, rồi lại trong mơ hồ có chút hưng phấn cùng vội vàng xao động, còn có chút mờ mịt không thể nắm bắt.

 

Buổi trưa ghé căn tin bệnh viện mua cháo dinh dưỡng về nhà lại bị mắng, tù binh của y nhất định không ăn — không phải phản kháng, mà là ghét bỏ.

 

“Lão tử ghét húp cháo, thịt gà cũng ngán rồi.” Trần Thịnh cau mày.

 

“Ăn nhẹ một chút, vết thương phía dưới của anh vừa mới lành.” Tả Dật nói.

 

“Không biết là cây lang nha bổng của con chó điên nào đả thương!” Trần Thịnh chửi ầm lên.

 

Tả Dật trầm mặc suy ngẫm cách so sánh “lang nha bổng” cực đại này một chút, “Anh đang khen tôi?”

 

“Đầu óc mày có bệnh?” Trần Thịnh cười lạnh hỏi lại.

 

Tả Dật bưng hộp cháo dinh dượng không được hoan nghênh, ý đồ thương lượng với hắn, “Anh ăn cái này, tối nay ăn sườn hầm khoai tây.”

 

Tù binh của y không chấp nhận bất kỳ thương lượng nào, “Xuống lầu mua McDonald. Cút.”

 

“Đó là thực phẩm rác rưởi.” Bệnh nghề nghiệp của bác sĩ Tả phát tác.

 

Trần Thịnh dùng hai tay bị còng ngoắc ngoắc ngón tay về phía hộp cháo trong tay y, Tả Dật vô thức đưa hộp cháo lại gần, lập tức bị Trần Thịnh vung khuỷu tay hất xuống đất, chớp mắt biến thành thực phẩm rác rưởi.

 

“Giờ thì lăn đi mua thực phẩm rác rưởi.” Trần Thịnh nhướng mày cười nhạt.

 

Tả Dật trầm mặc nhìn ống quần của mình bị cháo văng tung tóe, lại nhìn thần tình kiêu ngạo của Trần Thịnh — người này đoán được y không dám để hắn bị đói.

 

Y vô thức lấy ngón tay đẩy đẩy sống mũi trống trơn. Nhưng y đã không còn bất kỳ thứ gì che chắn.

 

Tối hôm qua, người này nói, mày từ khi đó đã thích lão tử rồi.

 

Y không trả lời câu kia, trầm mặc đắp chăn cho đối phương, tắt đèn đi ngủ. Việc này kỳ thực không cần trả lời. Đã không thể vãn hồi rồi.

 

Chút tham vọng cùng mê luyến mười năm trước y nhu nhược che giấu, sớm đã bị nhìn thấu từ lúc nào. Y vẫn cho rằng đối phương không biết, nguyên lai đối phương không phải không biết, chỉ là khinh thường y mà thôi.

 

Người này là một con dã thú kiêu ngạo độc hành, du hí nhân gian đến lão luyện — hắn khiến cho những người mê luyến hắn thần hồn điên đảo, dù bị cự tuyệt vẫn không ngừng cố gắng dùng chân tình đối đãi hắn. Hắn lại tùy thời tùy khắc đều có thể ly khai không chút do dự, đối với những kẻ quấn quýt không buông càng thêm chán ghét. Ví dụ Tả Dật gặp qua, ngoài Dương Chân còn có vị học viên thất hồn lạc phách kia.

 

Mà Tả Dật, y căn bản không hiểu gì về trò chơi ái tình nhục dục giao triền, không chỉ không hiểu, thậm chí cũng không có ý định tham gia. Chiến thuật duy nhất của y là giam cầm. Y nhốt hắn, điều giáo hắn, muốn bẻ gãy đôi cánh chim ưng, muốn nghiền nát xương chân của sói hoang. Y cho rằng chỉ cần làm như vậy, thân thể xinh đẹp rắn chắc của người này, nhãn thần kiêu ngạo cường thế của hắn, sẽ hướng về y.

 

Để đạt được mục đính cuối cùng, y vẫn có thể chấp nhận một vài thỏa hiệp nho nhỏ — đúng vậy, y thừa nhận y bị Trần Thịnh nắm thóp, y không muốn để hắn bị đói, càng không muốn hắn vì vậy mà sinh bệnh. Hơn nữa, y thích xem Trần Thịnh hất đổ cơm nước xong lại kiêu ngạo cười lạnh nhướng mày. M khỏi cãi….

 

Tả Dật mặt than ra khỏi nhà, xuống lầu đi về hướng McDonald — sau đó ở quán cơm bên cạnh McDonald kêu một phần nấm mèo xào thịt, một phần rau xào, thanh toán.

 

So với cháo dinh dưỡng nhạt thếch thì có hương vị hơn một chút, dù sao thực phẩm rác rưởi tuyệt đối không cho.

 

Trần Thịnh cau mày nhìn cơm trưa y mua về. Mà y cũng không đón lấy ánh nhìn của Trần Thịnh, nâng Trần Thịnh dậy, nới dài xích sắt của còng tay một đoạn cho hắn dễ ăn uống, sau đó cúi đầu quét dọn đống thức ăn hỗn độn trên mặt đất.

 

Dùng cây chổi dính đầy cháo quét xong miếng thịt cuối cùng trên sàn, y rốt cuộc nghe thấy tiếng Trần Thịnh động đũa.

.

.

.

 

Buổi tối ngoài sườn hầm khoai tây còn có canh xương ống.

 

Khả năng nấu nướng của Tả Dật không thể nói là giỏi giang. Y không có thói quen sống chung với người khác, từ lúc vào đại học đến nay đều thuê phòng tự mình sống, ăn cơm tự mình làm đã nhiều năm. Tính tình y vốn đơn giản buồn chán, trù nghệ lại càng thêm đơn điệu nghèo nàn — y rất ít khi nêm gia vị, vì phần lớn không tốt cho sức khỏe.

 

Trần Thịnh nhìn khoai tây nhạt toẹt hầm xương sườn cũng nhạt toẹt, khóe mắt giật giật hai cái, chưa kịp ghét bỏ mắng to liền nghe Tả Dật nghiêm mặt giải thích, “Chấm nước tương.”

 

Trần Thịnh nhịn không được trợn mắt. Con mẹ nó mày tưởng hai muỗng nước tương của mày nhiều nhặn lắm chắc, ngu ngốc!

 

Thức ăn Tả Dật nấu rất khó gợi lên cảm giác thèm ăn, nhưng Trần Thịnh vẫn ép mình ăn phân nửa. Mấy ngày liên tiếp bị khống chế, thân thể rõ ràng suy yếu rất nhiều, cộng với tối qua bị chuột rút càng khiến hắn giật mình, hắn không muốn bệnh chết trên giường biến thái!

 

Cơm tối xong Tả Dật ở phòng khách soàn soạt lật tài liệu, tựa hồ chuyên tâm làm việc — Trần Thịnh đoán sinh hoạt thường ngày của biến thái mặt liệt khô khan như y cũng chỉ có hai việc, đi làm và cưỡng gian nam nhân.

 

Nhìn chung Trần Thịnh đoán khá chính xác sinh hoạt của Tả Dật, bất quá so với thực tế hơi chệch hướng một chút — bác sĩ Tả hiện tại không phải đang làm việc, mà là nghiêm túc tìm đọc tư liệu hướng dẫn cưỡng gian nam nhân. Y có một ngăn tủ đầy ắp tư liệu điều giáo tự tải tự in từ internet, lúc này đang chăm chú nghiên cứu mục “Nếu đối tượng bị cưỡng gian biết được ngươi thích hắn thì phải làm gì”.

 

Thật lâu sau y trở lại phòng ngủ, trên gương mặt vạn năm không đổi là nhãn thần kiên định, hiển nhiên ngoại trừ “tiếp tục cưỡng gian” thì không còn đáp án khác.

 

 

MLKUC2 38

 

Chương 38

 

“A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

 

Một tiếng thét cao quãng tám chói tai khiến Mạch Nhĩ Luân giật mình nhảy dựng lên “Khẳng, ai kêu gào cái gì. . .”

 

“Thiếu gia. . . . Là tiếng của nữ nhân kia.”

 

“Vậy à. . . . . . .” Từ từ. . . . Sao hôm nay thanh âm của Khẳng là lạ a? Trấn định một chút, Mạch Nhĩ Luân mới phát hiện nơi này cũng không phải nhà mình, thuần một màu trắng chứng tỏ đây là phòng bệnh, một đám huynh đệ hốc mắt phiếm hồng khiến hắn bất lực ngã ngồi xuống cái ghế lúc nãy mình vừa mới nằm “Nói với ta. . . . nói là ta đang nằm mơ đi. . . . . .”

 

“Mộng cũng đến lúc phải tỉnh, con trai. Đây là sự thật, con phải giúp Khẳng báo thù, giúp đứa con dâu anh niên tảo thệ của ta báo thù đi.” Mạch Tư Đạt vẫn trầm ngâm đứng bên cửa sổ, Mạch Nhĩ Luân phát hiện cha mình đã già đi thật nhiều, hơn nữa trong trí nhớ của Mạch Nhĩ Luân, đây là lần đầu tiên hắn thấy Mạch Tư Đạt rơi lệ.

Anh niên tảo thệ: người tài phải chết sớm.

 

“Đương nhiên, ta nhất định phải giết chết tất cả những kẻ dám thương tổn Khẳng. . . Không. . . . . Giết thì rất tiện nghi cho bọn chúng, ta muốn bọn chúng sống không bằng chết.” Giờ phút này ánh mắt Mạch Nhĩ Luân tràn ngập sát ý giống hệt bộ dáng của Mạch Tư Đạt khi còn trẻ. Hổ phụ vô khuyển tử, ánh mắt của Mạch Nhĩ Luân khiến các huynh đệ trong phòng tỏ tường điều này,  đồng thời cũng làm tăng thêm lòng trung thành và sự cảm phục của mọi người đối với hắn.

 

“Nữ nhân, ngươi kêu cái gì?” Mạch Nhĩ Luân đột nhiên quay đầu nhìn Lạc Tuyết thần tình hoảng sợ ngồi trên giường, dù sao trong bụng nữ nhân này cũng là thứ Khẳng hằng kỳ vọng, Mạch Nhĩ Luân dù sao cũng không thể bỏ mặc mẹ của nó,. . . . Tạm thời quan tâm một chút đi.

 

Nghe Mạch Nhĩ Luân hỏi, Lạc Tuyết đột nhiên bước xuống giường, quỳ trước mặt hắn liên tục dập đầu “Mạch Nhĩ Luân ta van cầu ngươi, ta cầu ngươi nhanh đi cứu Khẳng. . . . . . Khẳng vừa mới tìm ta nói hắn đau quá, hắn rất lạnh, ngươi đi cứu hắn nhanh lên, đi cứu hắn nhanh lên. . . . . Đi cứu hắn nhanh lên. . . . . Khẳng nói hắn bị khi dễ . . . . Nhanh đi cứu hắn.”

 

Nghe thấy Lạc Tuyết nói, Mạch Nhĩ Luân lập tức kích động “Ngươi nói cái gì? Khẳng không chết? Hắn không chết?”

 

“Không đúng không đúng không phải” Lạc Tuyết đột nhiên như bệnh nhân tâm thần thô bạo cào giật tóc mình “Hắn mỗi ngày đều báo mộng cho ta nói hắn đau quá, hắn rất lạnh, muốn ta đi cứu hắn, nhưng ta không thể. . . . Ta không cứu được hắn. . . . . Mạch Nhĩ Luân ta van cầu ngươi, ngươi nhanh đi cứu Khẳng. . . . . . Nhanh. . . . . Đi. . . . .”

 

Hai chữ cuối cùng vừa nói xong, Lạc Tuyết lập tức ngất xỉu. Ra lệnh cho thuộc hạ đem Lạc Tuyết về giường, Mạch Nhĩ Luân thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế “Tại sao. . . . . . Tại sao Khẳng không tìm ta nói, hắn thật sự cho rằng ta hại chết hắn đúng không? Tại sao ngay cả cơ hội nhìn thấy hắn lần cuối cùng cũng không cho ta? Tại sao?”

 

“Thiếu gia, ngài đừng nghĩ nhiều, Khẳng tiên sinh nhất định là sợ ngài thương tâm nên mới làm như vậy, hơn nữa ta nghe nói những người nặng vía không thể được báo mộng, Khẳng tiên sinh nhất định là bất đắc dĩ mới tìm nữ nhân kia cầu cứu, có thể thấy được tình huống hiện tại rất nguy cấp, thiếu gia ngài phải nhanh đi cứu Khẳng tiên sinh mới đúng a.” Người thay thế Khẳng bồi Mạch Nhĩ Luân xuất ngoại, Viễn ngồi xổm bên chân hắn ôn nhu khuyên nhủ.

 

Ngẩng đầu lên nhìn người đối diện thần thái có nhiều nét tương đồng với Khẳng “Ngươi nói thật?”

 

“Đương nhiên là thật, ta và Khẳng tiên sinh đã bao giờ lừa gạt thiếu gia chưa? Cho nên thiếu gia, ngài phải nhanh chóng đi cứu Khẳng đi.” Viễn mỉm cười nói, trong lòng cắn răng lừa gạt thiếu gia cùa hắn một lần, có lẽ Mạch Nhĩ Luân vẫn còn đắm chìm trong thương tâm, hoàn toàn quên mất Viễn trước nay đều là một kẻ không tin vào tâm linh thần thánh.

 

Nghe Viễn nói, sầu bi trong mắt Mạch Nhĩ Luân lập tức biến mất, thay vào đó là nhãn thần anh minh lóe lên sát khí “Hiện trường vụ tai nạn ở đâu? Ta muốn đi xem.” Mạch Nhĩ Luân tiêu sái đứng dậy chuẩn bị rời đi.

 

“Từ từ, con trai.” Nhìn thấy Mạch Nhĩ Luân rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, Mạch Tư Đạt có chút vui mừng gọi hắn “Cái này cho con, nếu muốn con cứ giữ lại.” Mạch Tư Đạt đem ngọc bội vẫn luôn đeo trên cổ tháo xuống đưa cho Mạch Nhĩ Luân.

 

Nhận lấy thứ trong tay Mạch Tư Đạt, đó là một khối ngọc bội màu đen, cũng là hiện thân của bang chủ bang phái, chỉ cần có khối ngọc bội này trong tay là có thể điều khiển đội quân đặc thù cực mạnh của bang phái mà chỉ bang chủ có quyền sử dụng. “Cảm tạ, đợi sau khi ta cứu Khẳng về sẽ trả lại cho cha.” Nắm chặt ngọc bội trong tay, Mạch Nhĩ Luân kích động nói. Mạch Tư Đạt nguyện ý cho mượn vật báu vô giá này chứng tỏ trong lòng y Khẳng cũng chiếm vị trí không nhỏ, hơn nữa nếu có thể điều động đội quân đặc thù, cơ hội cứu được Khẳng sẽ tăng lên rất nhiều.

 

Đoàn người ra khỏi cổng lớn bệnh viện, Mạch Nhĩ Luân đột nhiên dừng bước, đưa ngọc bội trong tay cho Viễn “Viễn, ngươi chính là đội trưởng đội quân đặc thù đi.”

 

Bàn tay chuẩn bị nhận lấy ngọc bội của Viễn lập tức cứng đờ giữa không trung “Ngài. . . . . Sao ngài lại biết?” Danh sách thành viên trong đội quân đặc thù là văn kiện tuyệt mật, ngoại trừ bang chủ thì không ai biết được.

 

“Khẳng nói. Xem ra các ngươi quá coi thường thực lực của hắn.” Khẳng quả thật rất lợi hại, cư nhiên nhìn ra Viễn chính là đội trưởng. Thế nhưng Viễn cũng ngụy trang rất tốt, nếu không phải chính tai nghe hắn thừa nhận, Mạch Nhĩ Luân vẫn không thể tin một người ôn hòa như vậy lại là đội trưởng.

 

“Khẳng tiên sinh thật sự rất lợi hại.” Tiếp nhận ngọc bội trong tay Mạch Nhĩ Luân, trên mặt Viễn hiện lên nụ cười thâm trầm “Xin thiếu gia hạ lệnh, đội quân của chúng ta hiện tại chỉ nghe theo mệnh lệnh của thiếu gia.” Không nhìn đến ánh mắt của những người khác ở bệnh viện, Viễn cứ thế thẳng lưng quỳ một gối phía sau Mạch Nhĩ Luân.

 

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

 

“Tuân mệnh.”

 

Mạch Nhĩ Luân ẩn ý để lại một mình Viễn, bản thân cùng những người khác lên xe, thẳng tiếng đến hiện trường vụ tai nạn.

 

 

 

 

 

 

=))) khúc bạn Luân nói biết bạn Viễn là đội trưởng tại bạn Khẳng nói, tự nhiên trong đầu tui hiện ra cảnh hai bạn Luân Khẳng abcxyz xong nằm trên giường bà tám chiện trong bang thấy mắc cười quá xá =))))

 

MLKUC2 37

 

Chương 37

 

Trở lại nơi mình chỉ mới ly khai chưa đầy một tuần trước, nhưng lần này hai hốcmắt lõm sâu lộ rõ vẻ tiều tụy lo lắng, Mạch Nhĩ Luân từ xa đã nhìn thấy lái xe tâm phúc bên người Mạch Tư Đạt, chậm rãi bước đến “Lão Lý. . .”

 

“Thiếu gia, ngài cuối cùng cũng trở lại.” Vừa thấy thân ảnh Mạch Nhĩ Luân, lão Lý vội vàng chạy tới nghênh đón.

 

“Lập tức đưa ta đến bệnh viện.” Lạnh lùng hạ lệnh, kỳ thật tâm tình đang cực kỳ khẩn trương.

 

“Vâng, thiếu gia.” Lão Lý cung kính đáp lại, đoàn người tức tốc lên ô tô hướng về phía bệnh viện.

 

Sau khi xuống xe, Mạch Nhĩ Luân cũng vô pháp áp chế tâm tình kích động của mình, vội vàng tìm số phòng bệnh lão Lý nói, vừa mở cửa ra chỉ thấy Lạc Tuyết đang nằm trên giường bệnh trắng toát khóc nức nở. “Khẳng đâu?? Khẳng ở nơi nào?” Những lời này của Mạch Nhĩ Luân là hỏi Mạch Tư Đạt đang đứng bên cửa sổ.

 

“Con trai, con phải nghe ta nói. . . .”

 

“Ta không nghe, ta chỉ muốn biết Khẳng hiện tại ở nơi nào? Khẳng hắn rốt cuộc ở nơi nào.” Mạch Nhĩ Luân kích động rống to, hy vọng giải trừ được nỗi sợ hãi trong lòng.

 

Ngay lúc mọi người đều cúi đầu không dám đáp lại, Lạc Tuyết đột nhiên ngồi bật dậy chỉ vào mặt Mạch Nhĩ Luân “Ngươi còn mặt mũi tìm Khẳng? Đây hết thảy đều do ngươi làm hại, đều là ngươi làm hại, đều là ngươi, là ngươi hại chết Khẳng. . . . . .”

 

Mạch Nhĩ Luân đột nhiên nguy hiểm nheo mắt, bước tới giường bệnh bắt lấy cằm Lạc Tuyết “Ngươi nói cái gì?”

 

Mặc dù có chút sợ hãi ánh mắt của Mạch Nhĩ Luân, nhưng Lạc Tuyết vẫn tức giận nhắc lại “Ta nói là ngươi hại Khẳng, đây toàn bộ đều do ngươi làm hại. . . . . . . . .”

 

“Ngươi vừa mới nói Khẳng đã chết?” Mạch Nhĩ Luân vừa mới dứt lời, nước mắt Lạc Tuyết lại trào ra như đê vỡ, lập tức nhào đến hung tợn cắn Mạch Nhĩ Luân một ngụm, nhưng Mạch Nhĩ Luân hoàn toàn không có phản ứng gì, ngay cả khi các huynh đệ lao đến kéo Lạc Tuyết ra hắn vẫn còn ngơ ngác nhìn phía trước.

 

Lạc Tuyết dù bị người khống chế vẫn liên tục nhào về phía Mạch Nhĩ Luân đang đứng dại ra, rít gào “Mạch Nhĩ Luân ta hận ngươi, đều do ngươi! Đều do ngươi hại chết  Khẳng, đều do ngươi. . . . . . . . . Ngươi trả Khẳng lại cho ta. . . Trả lại cho ta. . . . . .” Tiếng khóc thê lương vang vọng trong phòng bệnh nhỏ hẹp, khiến cho tất cả mọi người đều xót xa không đành lòng “Mạch Nhĩ Luân ta hận ngươi. . . . . Đều là ngươi khiến Khẳng trở thành kẻ chết thay. . .  Đều là ngươi. . . . . .”

…….. bà chị diễn hơi lố shoy đó :’(

 

“Kẻ chết thay? Là ý gì?” Mạch Nhĩ Luân ngơ ngác quay đầu nhìn Lạc Tuyết hỏi.

 

“Những người đó tới là để giết ngươi, vì cái gì. . . . Vì cái gì Khẳng lại chết chứ không phải ngươi. . . . Vì cái gì. . . . .”

 

“Ngươi làm sao biết bọn họ là tới giết ta?”

 

“Bởi vì ta và Khẳng cùng một chỗ, chúng ta lên núi ngắm cảnh đêm. . . . Mạch Nhĩ Luân ngươi trả Khẳng lại cho ta. . . Trả lại cho ta. . . . Trả lại cho ta.”

 

Mạch Nhĩ Luân rốt cuộc cũng thanh tỉnh một chút, vươn tay giật tóc bắt Lạc Tuyết ngẩng đầu lên nhìn mình “Nữ nhân, ta cảnh cáo ngươi, Khẳng là của ta, ngươi tốt nhất đừng vọng tưởng. Lập tức nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra. . . . . .”

 

Bị lửa giận của Mạch Nhĩ Luân làm cho khiếp sợ, Lạc Tuyết quên cả khóc ngoan ngoãn mở miệng “Chúng ta lên núi ngắm cảnh đêm, lúc trở về bị người theo dõi, những người đó nói muốn giết ngươi rồi lao xe đến, Khẳng vì bảo vệ ta nên mới rẽ ngoặt xe. . . . Kết quả hắn bị xe đối diện tông trúng. . . . . . . . .” Nửa câu sau của Lạc Tuyết nhỏ dần trong tiếng khóc nức nở, mọi người trong phòng bệnh cũng đều đã rơi lệ nam nhi.

 

Mạch Nhĩ Luân hốc mắt phiếm hồng ngẩng đầu lên nhìn Mạch Tư Đạt “Tại sao gạt ta nói Khẳng gặp tai nạn giao thông? Tại sao?”

 

“Nếu ta không nói vậy con sẽ lập tức đi theo Khẳng không phải sao? Mạch Nhĩ Luân, bang phái còn cần con, đây là vướng bận cuối cùng của Khẳng, con phải duy trì bang phái này.” Từ lúc biết tin Khẳng tử nạn, Mạch Tư Đạt đã sớm khóc cạn nước mắt, trên gương mặt anh tuấn lúc này chỉ còn lại vẻ khô cằn mệt mỏi.

 

Đưa tay gạt nước mắt, Mạch Nhĩ Luân lại ngẩng đầu lên “Ta sẽ sống, ta phải sống để giết chết đám người đó, rồi đợi cho đứa nhỏ Khẳng chờ mong trưởng thành, ta mới có thể đuổi theo hắn, bằng không ta lấy mặt mũi nào đi gặp hắn?” Mạch Nhĩ Luân xoay người nhìn các huynh đệ “Mang ta đi gặp Khẳng, ta phải bồi hắn đến cuối đoạn đường, ta phải nói với hắn, nói hắn đợi ta vài năm, ta nhất định sẽ đi tìm hắn.”

 

Mạch Nhĩ Luân vừa nói xong, trong phòng lại vang lên nhiều tiếng nấc, thậm chí có người không nén nổi xúc động vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài “Xảy ra chuyện gì? Mau đưa ta đi gặp Khẳng, Khẳng có như thế nào vẫn là Khẳng của ta.” Gặp tai nạn giao thông thi thể nhất định rất thê thảm, bằng không mọi người sẽ không kích động như vậy.

 

Tùy tay chộp lấy tên thuộc hạ đứng gần mình nhất, Mạch Nhĩ Luân lớn tiếng rống lên “Mang ta đi gặp Khẳng có nghe không? Mặc kệ hắn biến thành bộ dáng gì ta cũng phải nhìn thấy hắn, hắn cả đời này đều là thê tử của ta, ta muốn gặp hắn.”

 

Tên thuộc hạ nước mắt rơi không ngừng, nhãn thần mờ mịt mơ hồ nhìn Mạch Nhĩ Luân “Khẳng tiên sinh. . . Thi thể Khẳng tiên sinh bị bọn họ mang đi, lúc chúng ta đến. . . . . . căn bản không tìm được Khẳng tiên sinh. . . . . .” Chỉ cần nghĩ đến chuyện Khẳng sau khi chết đi thi thể còn bị người khác làm nhục, tất cả mọi người đều không thể ngừng rơi lệ, không biết vì sao một người hiền lành ôn nhu như vậy ngay cả khi chết đi vẫn không thể thanh nhàn.

 

“Sao có thể như vậy. . . . . . . .” Suy sụp buông người trong tay ra, nước mắt Mạch Nhĩ Luân rốt cuộc cũng không nén nổi chảy dài “Khẳng. . . . . .” Theo tiếng rống trùy tâm thứ cốt, trước mắt cũng lập tức tối sầm, Mạch Nhĩ Luân chỉ nghe thấy xung quanh truyền đến thanh âm khẩn trương của mọi người, sau đó tất cả đều chìm vào hắc ám.

Trùy tâm thứ cốt: Trùy là dùi hay mũi khoan. Đâm dùi xuyên tim, rồi khoét tận xương. (giải thích chôm ở đây)

 

 

 

 

nói thiệt là edit mấy đoạn máu chó cao trào kích động này nọ mình dễ bị tuột cảm xúc, phải bôi trơn lấy đà hơi lâu cho nên giờ mới ói ra chương mới nè =)))))

 

 

TGVV 6.2

 

Trần Thịnh vẫn duy trì thái độ phối hợp hiếm có, uống canh gà, ăn thịt gà… An tĩnh mấy tiếng liền, thẳng đến khi súc ruột.

 

Hắn giống như hôm qua dùng ánh mắt tràn ngập sát ý cùng hận ý nhìn trừng trừng Tả Dật cùng ống tiêm trong tay y, sau đó bắt đầu giãy dụa.

 

Ăn uống no say, Trần Thịnh khôi phục phần lớn sức chiến đấu, hai chân cường tráng hữu lực vô cùng dũng mãnh hết đạp lại đá, mắt kính chưa kịp đổi của Tả Dật suýt chút nữa lại bị hắn đánh văng xuống đất. Bác sĩ Tả trúng một cước vào vai, thấy biến không sờn, bình tĩnh dùng tay ấn chặt hắn, kéo căng xiềng xích, đem tay chân Trần Thịnh khóa thành hình chữ đại (大). Sau đó đem liên tiếp ba túi, tổng cộng 150cc dịch thuốc bơm vào, không rút ống tiêm ra mà để nguyên trong hậu huyệt của hắn, xem như giang tắc.

 

Toàn bộ quá trình bơm vào, Trần Thịnh không ngừng giãy dụa, kịch liệt thở dốc, khớp hàm nghiến chặt đến mức phát ra tiếng ken két, tuyệt nhiên không mắng chửi một câu nào, chỉ khi Tả Dật nâng mông hắn lên kê một cái thau nhựa vào bên dưới, sau đó rút ống tiêm, ý bảo hắn có thể phun, mới khàn khàn nói một câu, “Cút ngay.”

 

Tả Dật đứng yên tại chỗ không di chuyển, Trần Thịnh xê dịch cái mông, eo bụng co dãn mười phần, phi thường chuẩn xác dùng mông đẩy chậu nhựa ra thật xa.

 

Ý nói, mày mặt liệt không chịu cút, ông đây sẽ phun đầy giường mày.

 

Trầm mặc một hồi, Tả Dật nghiêm mặt tiến lên phía trước, nhấc tay nâng vòng eo săn chắc co dãn khiến người yêu thích, lần nữa kê chậu nhựa dưới thân hắn, trước khi Trần Thịnh đẩy ra lần nữa liền bước lùi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

 

Y đứng im lìm ngoài cửa như pho tượng, đờ đẫn khoảng năm phút liền nghe bên trong truyền ra tiếng nước.

 

Y đẩy cửa tiến vào thu thập tàn cục, bưng chậu nhựa rối tinh rối mù đi khỏi, sau đó lau sạch thân thể cho Trần Thịnh. Trần Thịnh không để ý đến y, cũng không tiếp tục giãy dụa. Bọn họ mỗi người lùi lại một bước, rốt cuộc miễn cưỡng thỏa hiệp.

 

Dọn dẹp sạch sẽ xong, Tả Dật lại lấy ra cái kẹp mỏ vịt khuếch trương hậu môn hôm nọ, tách hai chân Trần Thịnh đâm vào huyệt khẩu, cẩn thận kiểm tra một lượt.

 

Sau đó y đem kẹp mỏ vịt cùng dụng cụ súc ruột cất đi, lại từ trong cái rương bảo bối lấy ra túi nhựa đánh số 2, bên trong là hai cái trứng rung màu đen một lớn một nhỏ, còn có một cây gậy rung nhỏ màu hồng phấn, chiều dài khoảng một ngón tay người trưởng thành, rộng chừng hai ngón tay.

 

Trần Thịnh diện vô biểu tình giương mắt nhìn trần nhà, cảm giác hậu huyệt bị y bôi loạn rất nhiều chất bôi trơn lành lạnh, rồi bị một thứ gì đó đặt lên, nương theo dịch thể trơn trượt từng chút từng chút chen vào.

 

Hắn vô thức căng chặt thân thể, mà Tả Dật không nhanh không chậm, dùng hai ngón tay ấn lên huyệt khẩu đang yếu ớt chống cự, cầm lấy trứng rung kích thước nhỏ hơn, một hơi đẩy vào.

 

Trứng rung hình dạng thon dài như quả bóng bầu dục, đoạn giữa thô to nhất vừa tiến vào xong, tràng thịt lập tức co rút, cơ hồ khẩn cấp đem phần còn lại nuốt trọn, các nếp uốn đỏ bừng nhanh chóng đóng chặt cửa vào, chỉ lộ ra dây điện mảnh dài màu đen.

 

Tả Dật chuyên chú nhìn mị thịt phóng đãng nở rộ rồi co rút, xinh đẹp hơn gấp vạn lần tiểu huyệt trắng nõn hoặc đầy lông đen của các diễn viên trong “video điều giáo” y từng xem. Xung quanh cúc hoa của Trần Thịnh là màu tiểu mạch khỏe mạnh — hắn dường như trời sinh đã có làn da nâu giòn nam tính, lỗ nhỏ ở giữa có chút sưng đỏ, nhan sắc mới mẻ sinh động.

 

Y thử kéo nhẹ dây điện đen mảnh, cơ vòng lập tức lưu luyến kẹp chặt trứng rung, liều chết không nhả ra.

 

Tả Dật lại đem trứng rung thứ hai lớn hơn đặt lên động khẩu. Lần này quả thật có chút trở ngại, phần đầu trứng rung miễn cưỡng chen vào huyệt khẩu ướt dính, phần giữa thô to hơn lại không cách nào chui lọt. Tả Dật chồm lên phía trước một chút, chuyên chú như thể đang tiến hành một ca giải phẫu quyết định sống chết, chụm ba ngón tay lại, chậm rãi đẩy vào.

 

Trứng rung thứ hai vốn đã vào được một đoạn, dưới tác dụng của ngoại lực thành công chen vào toàn bộ, được mị thịt mềm mại nuốt lấy, chỉ để lại hai sợi dây điện đen mảnh lộ ra bên ngoài, quấn lấy nhau run nhè nhẹ.

 

Bác sĩ Tả vốn dĩ thiếu rất nhiều rất nhiều kinh nghiệm thực chiến, hoàn toàn không biết làm thế nào dùng trứng rung khiêu khích tù binh của mình, chỉ là thành thành thật thật đem hai viên trứng rung nhét vào, sau đó mở công tắc cả hai… Thoáng cái đẩy lên mức cao nhất.

 

Trần Thịnh không kịp chuẩn bị lập tức rên lên một tiếng thê thảm! Cả người kịch liệt giật nảy, còng tay đập vào thành giường phát ra tiếng lanh canh chói tai, chửi ầm lên, “Thao!”

 

Hắn theo tập kích tàn bạo trong cơ thể mà không ngừng thở dốc, nửa người dưới cơ hồ không thể khống chế liên tục run rẩy, tứ chi bị trói căng chặt, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể vừa thở hổn hển vừa xen lẫn mắng to, “Thao! … Mày… Tiên sư!”

 

Con mẹ nó làm gì có cái kiểu tình thú như vậy hả! Trước tiên mở mức nhỏ nhất để lão tử thích ứng một chút đã chứ! Con mẹ nó ngu ngốc!

 

“A —— !” Hắn đột nhiên cau chặt lông mày phát ra một tiếng rên, mồ hôi lạnh thoáng chốc rịn ra đầy trán.

 

Tả Dật có chút khẩn trương nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, Trần Thịnh cố sức cắn môi, đau đớn quay đầu đi chỗ khác, gân xanh trên cổ hằn lên từng đường dữ dội. Chân hắn bắt đầu run đến không thể kiểm soát, đùi phải giằng co với khóa sắt phát ra tiếng lanh canh, chân trái cứng còng chỉ có thể run rẩy.

 

Tả Dật lập tức ý thức được hắn có lẽ là trong lúc nhất thời kích động bị chuột rút, vội vàng tắt trứng rung, cởi bỏ xiềng xích trên chân trái của hắn. Trần Thịnh vừa đau vừa giận, vừa được tự do liền không chút do dự liều mạng giãy dụa. Vì quá đau mà quyền cước cũng không có kỹ xảo hay tính toán gì, Tả Dật nỗ lực ôm lấy đầu gối của hắn, muốn giơ chân hắn lên — kết quả lập tức bị đạp bay kính mắt.

 

Mắt kính gọng vàng triệt để bị phá hỏng, hai tròng kính vỡ nát văng đầy trên sàn.

 

Bác sĩ Tả nhịn nhục cố gắng khống chế cái chân kia, trong tiếng mắng chửi của Trần Thịnh nâng lên vuông góc, sau đó ấn chặt lòng bàn chân, giúp hắn thuận gân.

 

Trần Thịnh quay đầu qua một bên, nặng nề vùi mặt vào gối, vai run run, qua một lúc lâu rốt cục thả lỏng, nhắm hai mắt chậm rãi thở dốc.

 

Tả Dật buông chân hắn xuống, động tác mềm nhẹ tiếp tục xoa bóp bắp chân, đồng thời trong lòng âm thầm tự kiểm điểm, mấy ngày nay để hắn trần truồng bị cảm lạnh, còn quên cho hắn ăn uống đủ canxi.

 

Nói thật, phải nuôi một tù binh ngoan cường phản kháng, dũng mãnh thiện chiến, thỉnh thoảng còn cần phải tỉ mỉ chăm sóc như thế này, thực sự rất phiền toái. (ủa chứ lúc sướng thì ai sướng cho =)))))))))

 

Y hồi tưởng lại “video tư liệu” đã xem, các tiểu thụ khi bị giam cầm, rõ ràng chỉ cần một cái vòng khóa trên cổ, bị đâm khoảng mười mấy phút đồng hồ, sẽ bắt đầu ngâm nga rên rỉ, trằn trọc cầu hoan.

 

Quả nhiên đều là gạt người.

 

Bác sĩ Tả vẫn chưa nhận ra, vấn đề nằm ở khẩu vị khác người cùng với kỹ xảo khiêu khích thập phần trúc trắc của y. Dù sao đi nữa, trong từ điển của y chưa từng có hai khái niệm “sợ trắc trở” và “sợ phiền phức,” từ đầu đến cuối cực kỳ bình tĩnh cùng cam chịu, dùng kỹ thuật xoa bóp đem gân mạch Trần Thịnh đả thông một lần, sau đó nhúng khăn ấm lau mồ hôi cho hắn.

 

Bởi vì kính mắt hoàn toàn vỡ nát, y hầu như cái gì cũng nhìn không rõ, cúi người xuống thật gần, xoa bóp huyệt thái dương của Trần Thịnh. Đang xoa xoa bỗng cảm giác được nhãn thần của người nọ, vô thức dời đường nhìn xuống, đối diện đôi mắt của Trần Thịnh. Trần Thịnh đang dùng cặp lang nhãn hung ác độc địa rợn người kia trừng y, trong đó hằn lên mấy chữ “đánh chết mày cái thằng ngu này.”

 

Mà đáp trả lại hắn vẫn chỉ là một mực chuyên chú cùng khát vọng nguyên thủy nóng bỏng.

 

Hai người duy trì cự ly gần gũi, lặng im đối diện nhìn nhau trong chốc lát, đột nhiên Trần Thịnh dắt khóe miệng, phát ra một tiếng cười nhạo.

 

“Tao nhớ ra mày là ai rồi.” Trần Thịnh cười lạnh nói.

 

“Mày là thằng bốn mắt biến thái, hồi trung học bị lão tử ngược qua một lần liền nghiện, thường len lén nhìn theo lão tử…”

 

Tả Dật nghiêm mặt không nói gì, lãnh hỏa trong mắt càng dập càng nồng, cơ hồ vô thức siết chặt khăn ấm trong tay.

 

Nguyên lai khi đó đối phương đã biết y đi theo hắn, đã biết y đang nhìn hắn. Đối phương dĩ nhiên cũng biết…

 

Na, đối phương nhất định cũng đoán được…

 

“A, biến thái, mày từ lúc đó liền thích lão tử đi.”

 

Kể từ giờ phút đó trở đi, Tả Dật hoàn toàn đánh mất vị trí chủ đạo trong cuộc chơi này.