MLKUC2 36

 

Chương 36

 

“Chủ nhân. . . . . Nhanh một chút. . . . . Mau lên. . . ”

 

“Ta đang làm đấy thôi. . . . .”

 

“Mau một chút. . . . Van ngài. . . . . Nhanh lên. . . ”

 

“Khẳng, ngươi đừng nóng vội ~ dù sao ngươi cũng đã nhất định là người của ta.”

 

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Bất đắc dĩ liếc Mạch Nhĩ Luân một cái “Chủ nhân, nếu ngài không mau một chút máy bay sẽ cất cánh.”

 

Hoàng đế không vội thái giám cuống cuồng chính là một câu diễn tả chân thật nhất tình cảnh lúc này. Sáng sớm Mạch Nhĩ Luân chẳng những ngủ quên, lại còn ở trên giường cưỡng chế mình làm một lượt, khiến Khẳng lúc này không thể không cực lực nhịn xuống từng trận đau đớn nơi hậu huyệt, gấp gáp sửa soạn hành lý cho chủ nhân.

 

“Xong ngay thôi.” Tuy rằng miệng nói nhanh, nhưng là Mạch Nhĩ Luân vẫn chậm rãi ở bên kia mặc quần áo.

 

Cuối cùng vẫn là Khẳng chịu không nổi đầu hàng “Chủ nhân, để ta làm đi.” Buông hành lý xuống, bước tới trước mặt Mạch Nhĩ Luân giúp hắn cài nút áo.

 

“Khẳng, ngươi thật đẹp.” Mạch Nhĩ Luân dùng ngữ khí mê hoặc nói, đôi tay không an phận cũng đã mò vào trong quần áo Khẳng.

 

“Ngài đừng náo loạn. . . Ô. . .” Cảm giác được đôi tay ác ma kia giờ phút này đang dừng trên đầu vú mình, lại còn không ngừng xoa nắn đùa bỡn, từng đợt khoái cảm dồn dập khiến Khẳng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.

 

“Cởi quần. . .” Âm thanh quỷ mỵ hấp dẫn vang lên bên tai.

 

Tuy đã sắp sa vào dục vọng không lối thoát, Khẳng vẫn kiên trì giữ vững chút thanh tỉnh cuối cùng “Không. . . Không được. . . . Buông tay. . . .” Cứ như vậy dưới thủ đoạn cường ngạnh của Mạch Nhĩ Luân lại bị ăn không còn một mẩu.

 

.

 

“Khẳng. . . . Ngươi tâm tình không tốt sao?”

 

“Không có chuyện gì, bang chủ.” Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Mạch Tư Đạt đang ngồi đối diện. Chỉ trong một buổi sáng bị tên cầm thú nào đó cưỡng bức làm hai lượt, khiến cho đoàn xe hiện tại không thể không phóng như điên tới sân bay. Lại nhớ đến lúc nãy khi mình và Mạch Nhĩ Luân bước ra, trên mặt mọi người đều hiện lên biểu tình ‘chúng ta hiểu rõ’, Khẳng chỉ hận không thể đào một cái lỗ chui xuống. Một đống huynh đệ đứng chờ dưới trời nắng chói chang, vậy mà mình lại ở trong phòng cùng chủ nhân mây mưa thất thường.

 

“Khẳng. . . Ngươi tâm tình không tốt sao?” Nhìn ai đó vừa lên xe đã bắt đầu sinh hờn dỗi, Mạch Nhĩ Luân cẩn trọng lên tiếng.

 

“Không có.” Ngắn gọn hai chữ chứng tỏ tâm tình Khẳng hiện tại quả thật không tốt.

 

“Thực xin lỗi. . . . Bởi vì cả một tuần tiếp theo không thể nhìn thấy ngươi, cho nên ta mới. . . . . . . . .”

 

Thở dài một hơi, Khẳng tận lực nặn ra chút tươi cười nhìn Mạch Nhĩ Luân “Chủ nhân, ta biết, nhưng là cả ngày hôm qua ngài cũng đã. . . . Quên đi, tóm lại bây giờ có thể đuổi kịp chuyến bay thì tốt rồi.”

 

Biết Khẳng lại tha thứ cho mình tùy hứng làm bậy, Mạch Nhĩ Luân cao hứng ôm hắn “Ta biết là ngươi yêu ta.”

 

Lần nữa thở dài một hơi, đối mặt với tình nhân vô pháp vô thiên này, Khẳng cũng không biết phải nói gì. “Chủ nhân. . . . Chuyến đi lần này ngài phải cẩn thận một chút a.” Đối với việc mình không thể đi theo, Khẳng vẫn luôn có chút thất vọng cùng lo lắng, dù sao với thân phận thiếu gia một bang phái lớn, tính mạng của Mạch Nhĩ Luân là mục tiêu của rất nhiều thế lực. Trước nay vẫn luôn có mình ở bên cạnh giải quyết tất cả những tên ám sát, lần này hai người tách ra, Khẳng quả thật không thể không lo lắng.

 

“Ngươi yên tâm ~ bất quá ngươi ngàn vạn lần không được nhân lúc ta không ở đây ra ngoài ăn vụng á.” Len lén đưa tay nhéo mông Khẳng một chút, lập tức đổi lấy một cái liếc mắt lạnh thấu xương.

 

“Còn nữa. . . . . .” Mạch Nhĩ Luân đột nhiên đổi giọng nghiêm túc “Khẳng, phải nhớ sinh mệnh của ngươi là ưu tiên hàng đầu, chứ không phải nữ nhân kia, biết chưa?”

 

“Ta biết, ngươi yên tâm đi ~ ta chắc chắn chờ ngươi trở về, cho dù có chết ta cũng phải cùng ngươi chết già.” Đây là lần đầu tiên Khẳng cùng Mạch Nhĩ Luân nói ra lời thề non hẹn biển.

 

Nghe Khẳng hứa hẹn, Mạch Nhĩ Luân cao hứng ôm chặt hắn, tay chân quấn như con bạch tuộc, quay đầu nhìn Mạch Tư Đạt ngồi một bên cười meo meo “Còn nữa, cha, đứa nhỏ sinh ra lập tức đuổi nữ nhân kia đi cho ta.”

 

“Ta biết ta biết, con yên tâm đi.” Vốn luôn xem Lạc Tuyết cực kỳ không vừa mắt, Mạch Tư Đạt sảng khoái vỗ ngực cam đoan.

 

Trong sân bay, Khẳng si ngốc nhìn chiếc máy bay dần biến thành một điểm nhỏ, mất hút trong những đám mây “Khẳng, kỳ thật ngươi cũng có thể đi cùng.” Vươn tay vỗ vỗ vai Khẳng, Mạch Tư Đạt ôn nhu nói.

 

“Bang chủ, ta nhất định phải ở lại, nếu không ngài chắc chắn ép bức Lạc Tuyết tiểu thư mổ bụng sống chết. . . .”

 

“Uy! Ngươi phát hiện.”

 

“Bang chủ, tốt xấu gì ta cũng theo ngài bao nhiêu năm.” Cười cười đẩy Mạch Tư Đạt cùng nhau rời khỏi sân bay. Khẳng chính là hiểu quá rõ thái độ làm người của Mạch Tư Đạt nên mới kiên trì lưu lại.

 

.

 

Vài ngày sau, tại một đất nước xa xôi, một đám nam nhân mặc tây trang màu đen chỉnh tề bước ra khỏi hải quan “Uy! Viễn, ngươi nói nếu Khẳng biết ta đặc biệt mua chai rượu này tặng hắn, hắn sẽ vui vẻ đến mức nào a.” Mạch Nhĩ Luân khoái trá ngắm nghía chai rượu vang cao cấp trong tay, đây là lúc trước cùng Khẳng xuất ngoại, hắn tình cờ phát hiện Khẳng đặc biệt yêu thích loại rượu này, nhưng số lượng cực kỳ có hạn, lại không được xuất khẩu nên ở nơi khác không thể tìm được.

 

Nam tử tên Viễn thần tình mệt mỏi nhìn chiến lợi phẩm trong tay Mạch Nhĩ Luân, “Thiếu gia, chúng ta bay tới bay lui như vậy chỉ để mua thứ này sao?” Viễn trăm triệu lần không ngờ Mạch Nhĩ Luân cư nhiên dại gái (dại trai?) đến mức sẵn sàng bay nửa vòng trái đất mua một chai rượu, sau đó lại bay thêm nửa vòng nữa giải quyết công việc làm ăn.

 

“Sao lại chỉ có thứ này a. Ta đã mua một vòng hết các loại rượu ở vùng này rồi, Khẳng nhất định cao hứng muốn chết.”

 

“Đúng vậy. . . Khẳng tiên sinh cao hứng muốn chết, còn chúng ta thì mệt chết.” Đối mặt với kẻ nào đó vì vài chai rượu mà bôn ba mấy ngày không kêu mệt, mọi người cũng chỉ có thể oán giận trong lòng.

 

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong túi áo Viễn vang lên, nhìn thoáng qua tên người gọi, vội vàng cung kính bắt máy “Alô! Bang chủ, ta là Viễn.”

 

“Ngài nói cái gì. . . . . . . Khẳng tiên sinh hắn. . . . .”

 

“Khẳng xảy ra chuyện gì?” Vừa nghe nhắc tên Khẳng, Mạch Nhĩ Luân vội vàng đoạt lấy điện thoại, trong nháy mắt âm thanh thủy tinh rơi vỡ vang lên chấn động đại sảnh, chất lỏng đỏ tươi dưới chân Mạch Nhĩ Luân chảy ra lênh láng.

 

 

 

hết H, hết hứng máu mũi, chuyển qua hứng máu chó =))))

 

MLKUC2 35

 

Chương 35

 

Sáng sớm Khẳng theo đồng hồ sinh học tỉnh giấc, còn đang mơ màng dụi mắt muốn ngồi dậy, lập tức bị cảm giác quái dị nơi thân dưới khiến cho đỏ bừng hai má. Bên tai vang lên tiếng ừ hử khe khẽ của Mạch Nhĩ Luân, Khẳng khẩn trương không dám lộn xộn, bất đắc dĩ nhịn xuống từng trận cảm giác khó chịu nơi hậu huyệt truyền đến.

 

“Khẳng. . . . .” Bị động tác của Khẳng làm thức giấc, Mạch Nhĩ Luân dùng thanh âm tràn ngập từ tính lúc mới ngủ dậy gọi.

 

“Chủ nhân. . . . Ngài ngủ thêm một chút đi.” Khẳng nơm nớp lo sợ nói, thứ cực đại của Mạch Nhĩ Luân cư nhiên cả đêm chôn trong cơ thể mình không rút ra, hơn nữa hiện tại còn có xu hướng trướng lớn.

 

Vốn còn chưa phát hiện tình hình, Mạch Nhĩ Luân chỉ cảm thấy hạ thân có chút khác lạ, liền đưa tay kéo chăn ra, lập tức phát hiện phân thân mình thoải mái chôn trong hậu huyệt Khẳng, hơn nữa còn rất có tinh thần bắt đầu trướng lớn “Ách ~ thật sự có thể ở bên trong cả đêm sao, khó trách tối qua ta ngủ đặc biệt ngon. Khẳng, chúng ta sau này đều như vậy tốt lắm.”

 

“Sao có thể a, ngài đừng nói mớ.” Khẳng bất đắc dĩ trả lời, vận động kịch liệt tối qua đã khiến hắn có chút không khoẻ, sáng sớm lại phát hiện cự vật vẫn còn chôn trong cơ thể mình, Khẳng quả thật cảm thấy hậu huyệt sắp bị Mạch Nhĩ Luân phá hỏng mất “Ta đi làm bữa sáng, ngài nghỉ ngơi thêm một chút đi.”

 

“Không được. . . . Khẳng, ta nhịn không được rồi.” Mạch Nhĩ Luân cười cười nói, hai tay vững chãi như gọng kìm bao vây con mồi.

 

“Không thể làm nữa. . . . Ta chịu không nổi.” Cực lực tránh thoát cái ôm của Mạch Nhĩ Luân, từ lúc biết hắn chuẩn bị xuất ngoại, một tuần nay hai người mỗi đêm đều nhất định đại chiến vài hiệp.

 

“Không sao cả, có ta ở đây.” Mạch Nhĩ Luân nghiêm túc nói xong, lập tức xoay người đặt Khẳng dưới thân.

 

“A. . . . . .” Tuy rằng thứ kia đã chôn trong cơ thể Khẳng cả buổi tối, nhưng động tác xoay người đột ngột của Mạch Nhĩ Luân vẫn khiến huyệt khẩu khô khốc truyền đến từng trận đau đớn.

 

Khẳng vốn nghĩ Mạch Nhĩ Luân sẽ trực tiếp trừu sáp, không ngờ hắn đột nhiên đem phân thân rút ra “A. . . . .” Có chút bất đắc dĩ phát hiện Mạch Nhĩ Luân rời đi cư nhiên khiến cho hậu huyệt một trận trống trải.

 

“Ta không có ý định cho ngươi xuống giường, ta chỉ giúp ngươi bôi trơn thôi.” Mạch Nhĩ Luân mỉm cười nói, đồng thời vươn hai ngón tay vói vào bên trong động khẩu còn hơi hé mở.

 

“A. . . . . .” Mạch Nhĩ Luân đột nhiên tiến vào làm Khẳng nhịn không được kêu ra tiếng “Đây không phải bôi trơn. . . . Đây gọi là trực tiếp cắm vào.” Khẳng đỏ bừng mặt nói.

 

“Ta dùng sản phẩm thiên nhiên. . . .” Mạch Nhĩ Luân tà ác nói xong, gập ngón tay trong hậu huyệt bắt đầu đùa bỡn. Theo ngón tay không ngừng ra vào huyệt khẩu, Khẳng rốt cuộc hiểu được ‘sản phẩm thiên nhiên’ Mạch Nhĩ Luân nói cư nhiên là thứ đêm qua hắn bắn trong cơ thể mình “Bảo bối. . . Bên trong ngươi thật nhiều.”

 

Xác nhận Khẳng có thể thừa nhận cự vật của mình, Mạch Nhĩ Luân rút ngón tay ra, đem phân thân đã sẵn sàng ra trận đặt lên huyệt khẩu “Khẳng, ta vào đây.”

 

Có lẽ vì trải qua cả đêm hoan ái, Mạch Nhĩ Luân tiến vào rất thuận lợi. Xác định Khẳng có thể tiếp nhận mình, Mạch Nhĩ Luân lúc này mới yên tâm mạnh mẽ trừu sáp, thẳng đến khi lần nữa đem chất lỏng ấm áp bắn vào cơ thể Khẳng.

 

“Chủ nhân. . . . . . Ta đi chuẩn bị bữa sáng . . . . .” Thoáng nghỉ ngơi một chút, Khẳng ngẩng đầu lên nhìn Mạch Nhĩ Luân lại chuẩn bị lâm vào mê man.

 

“Uhm. . . . . . .” Người nên mệt mỏi như vậy là ta mới đúng chứ ||| Khẳng bất đắc dĩ nhìn nam nhân bộ dáng sắp ngất. Tắm rửa sạch sẽ xong, vừa tiến vào phòng khách, Khẳng có chút kinh ngạc phát hiện Mạch Tư Đạt đang ngồi xem TV “Bang chủ. . . . . . Sao ngài ở trong này a? ? ? ?”

 

Thấy Mạch Tư Đạt hoàn toàn không để ý đến mình, Khẳng nghi hoặc tiến lên phía trước, lúc này mới phát hiện lỗ tai hắn cư nhiên nhét đầy khăn giấy. . . . . Bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Mạch Tư Đạt, đương sự lúc này mới giật mình quay đầu, vội vàng rút khăn giấy ra “Khẳng. . . . . Các ngươi xong việc rồi?”

 

“Ách. . . . . . Bang chủ. . . . . . . Này. . . . . .” Rốt cuộc hiểu được vì sao Mạch Tư Đạt nhét khăn giấy xem TV.

 

“Hắc hắc ~ ngượng ngùng, ta hỏi không rõ ràng , ta nên hỏi các ngươi làm tình xong rồi sao?”

 

Nghe Mạch Tư Đạt sửa cách nói, Khẳng chỉ biết ước nguyện lớn nhất lúc này của mình là có một cái hố để chui xuống “Đã. . . . Đã xong.” Thật sự không có từ nào để diễn tả.

 

“Bang chủ. . . Ngài nghe được nhiều ít??” Kỳ thật đây là vấn đề Khẳng lo lắng nhất lúc này.

 

“Không nhiều lắm không nhiều lắm. . . . . . Ta chỉ nghe được một chút thôi.” Nghe một chút vẫn là có nghe. . . . Nghĩ đến chính mình cư nhiên để người khác nghe thấy loại thanh âm này, Khẳng lập tức cảm thấy ngày tận thế đã tới.

 

Ngay lúc hai người còn đang lâm vào một trận xấu hổ, Mạch Nhĩ Luân vừa vặn đi ra “Hử?~ lão cha, sao cha lại ở đây?”

 

“Ta đến hỏi con lúc nào xuất phát a?”

 

“Ngày mốt. . . . . . .” Có nghĩa là mình chỉ còn hai ngày để tận lực đùa bỡn. . . à nhầm. . . chăm sóc Khẳng .

 

“Ách. . . . Vậy hai đứa tiếp tục. . . Ta đi trước.” Mạch Tư Đạt nghe được đáp án xong lập tức nhanh như chớp chuồn khỏi hiện trường.

 

“Tiếp tục??” Nghe Mạch Tư Đạt nói, Mạch Nhĩ Luân nghi hoặc liếc nhìn Khẳng một cái. . . . . . . . “Tử lão nhân. . . Cư nhiên dám nghe lén thanh âm của Khẳng xinh đẹp.” Trách không được chạy mau như thế.

 

Nhìn bộ dáng tức giận của Mạch Nhĩ Luân, Khẳng không biết nói gì, đơn giản xoay người chuẩn bị đi làm bữa sáng, phía sau lại đột nhiên truyền đến mệnh lệnh “Khẳng. . . . Lại đây quỳ xuống.”

 

Khẳng có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Mạch Nhĩ Luân đang ngồi trên ở sô pha “Chủ nhân??”

 

“Ngươi cư nhiên để cho người khác nghe thấy ngươi rên rỉ. Lại đây, ta phải hảo hảo trừng phạt ngươi.”

 

“Chủ nhân. . . . . .” Bất đắc dĩ mỉm cười nhìn Mạch Nhĩ Luân, Khẳng ngoan ngoãn bước tới trước mặt hắn quỳ xuống. . . Chỉ còn có hai ngày . . . . Liền ngoạn điên một chút đi.

 

 

 

MLKUC2 34

 

Chương 34

 

“. . . . . . . . . . . . . . . .”

 

“Sao vậy?” Mạch Nhĩ Luân mỉm cười nhìn Khẳng đột nhiên lâm vào trầm mặc.

 

“Không có việc gì. . . Ngài. . . Ngài tiếp tục đi.” Nhìn Khẳng gắt gao nhắm chặt hai mắt, bộ dáng như cá nằm trên thớt, Mạch Nhĩ Luân vui vẻ khom người hôn xuống.

 

Khẳng còn đang thoải mái hưởng thụ nụ hôn của Mạch Nhĩ Luân, đột nhiên phát hiện vật lạnh như băng kia đặt lên huyệt khẩu của mình, khẩn trương hít sâu một hơi chờ dị vật xâm lấn. Mạch Nhĩ Luân không chút do dự, dứt khoát đẩy sâu vào khiến Khẳng đau đến hít ngược một hơi lạnh, huyệt động chưa khuếch trương lại phải nhận lấy trứng rung to lớn, quả thật không dễ chịu.

 

“Lần này thực ngoan, động cũng không có động một chút đâu.” Mạch Nhĩ Luân mỉm cười ly khai đôi môi mềm mại, sủng nịch vuốt tóc Khẳng.

 

“. . . . . . . . .”

 

Mạch Nhĩ Luân tà ác liên tục xoay tròn đĩa quay trên điều khiển của trứng rung, mỉm cười nhìn biểu tình vừa đau vừa thích của Khẳng “Khẳng, ngươi quả thật có thể dung nhập trò chơi a! Mấy tháng nay ta cũng chưa từng nghe ngươi nói ra từ an toàn.” Tuy chính mình ngoạn đến phi thường cao hứng, nhưng Mạch Nhĩ Luân vẫn là lo lắng Khẳng chịu không nổi.

 

Khẳng ngẩng lên hơi trừng mắt liếc Mạch Nhĩ Luân một cái, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói “Đó là bởi vì theo chủ nhân ngài. . . . . . . . .”

 

Có chút kinh ngạc Khẳng trước nay vẫn không quen bày tỏ cảm xúc trong lòng cư nhiên lại nói ra câu này, Mạch Nhĩ Luân hưng phấn đích ngồi xổm xuống trước mặt hắn “Ngươi nói thật?”

 

Thẹn thùng nhìn Mạch Nhĩ Luân, Khẳng nhẹ nhàng gật đầu “Thật. . . . . . .”

 

“Khẳng, ngươi quả là rất đáng yêu.” Mạch Nhĩ Luân cao hứng vừa nói vừa đứng dậy hôn lên đầu vú bên trái của Khẳng, tay phải vuốt ve đầu vú bên kia, tay trái cũng không rảnh rỗi, tà ác xâm nhập vào bên trong hậu huyệt, nhẹ nhàng rút ra cắm vào.

 

“A. . . . . . . Không cần. . . . . .” Điểm mẫn cảm trên người đều bị Mạch Nhĩ Luân nắm trong tay đùa bỡn, đầu vú còn bị hắn ác ý nhay cắn. Đau đớn tê dại kèm theo chút khoái cảm khiến Khẳng nhịn không được run rẩy, nhưng lại sợ Mạch Nhĩ Luân thật sự đem mình đẩy ra hành lang làm, chỉ có thể liều mạng nhịn xuống.

 

Nghe thấy tiếng rên rỉ cố kiềm nén của Khẳng, Mạch Nhĩ Luân càng hưng phấn dùng tay trái đem trứng rung đang chấn động điên cuồng đẩy vào càng sâu, quả nhiên đổi lấy từng tràng nức nở cầu xin tha thứ.

 

“Khẳng, ngàn vạn lần không nên cử động.” Hảo ý nhắc nhở một câu, Mạch Nhĩ Luân lập tức rút mạnh ngón tay ra khỏi cơ thể Khẳng.

 

“A! ! ! ! !” Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng ngón tay đột ngột rời khỏi vẫn khiến Khẳng nhịn không được nhảy dựng lên.

 

“A! Đau. . . . . . . . .”

 

Theo tiếng thét chói tai của Khẳng truyền đến chính là thanh âm ăn đau của Mạch Nhĩ Luân, vì không lường trước việc Khẳng ngồi bật dậy, thân thể vẫn đang tựa vào trước ngực Khẳng lập tức bị huých mạnh ra. Nói sao đi nữa thân thể Khẳng cũng từng trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt một thời gian dài, va chạm này Khẳng sẽ không thấy đau, nhưng Mạch Nhĩ Luân chính là phi thường khổ sở.

 

Phát hiện mình sơ ý đụng phải Mạch Nhĩ Luân, Khẳng khẩn trương ngồi xổm bên người hắn, tuy cảm thấy Mạch Nhĩ Luân có chút tự làm tự chịu, nhưng nói sao thì đây vẫn là tình nhân kiêm chủ nhân của mình a “Chủ nhân. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Ngài không sao chứ?”

 

“Không sao.” May mắn chỉ là sơ ý đụng phải một chút, bằng không hắn không bay ra mới là lạ “Bất quá Khẳng. . . . . Đẩy ngã ta chính là phải nhận phạt gấp bội a, ngươi chuẩn bị tâm lý chưa?” Mạch Nhĩ Luân tà ác nhìn Khẳng đang cuống quýt nhận lỗi.

 

“Thực xin lỗi. . . . . Chính là. . . . Xin ngài. . . . Đừng đi ra ngoài. . . . . . Chủ nhân. . . . . . .” Khẳng cúi thấp đầu thỉnh cầu. Có lẽ do ở cùng Mạch Nhĩ Luân quá lâu nên cũng nhiễm không ít thói xấu của hắn, Khẳng biết rõ hiện tại chỉ cần dùng bộ dạng đáng thương van nài, Mạch Nhĩ Luân nhất định sẽ không nỡ đẩy mình ra hành lang.

 

Đúng như Khẳng dự đoán, Mạch Nhĩ Luân vừa nhìn thấy ánh mắt cầu xin kia liền lập tức từ bỏ ý định ra hành lang “Được rồi, không ra hành lang. Vậy ngươi quỳ lên sô pha đi.” Mạch Nhĩ Luân thỏa hiệp chỉ vào ghế sô pha màu đen bên cạnh nói.

 

Dù sao chỉ cần không bị đẩy ra ngoài cho mọi người thưởng thức, Mạch Nhĩ Luân muốn thế nào Khẳng sẽ vui vẻ làm thế ấy, liền ngoan ngoãn đối mặt với lưng ghế sô pha quỳ lên. Mạch Nhĩ Luân cũng đi theo phía sau, thần tình hưng phấn ngồi trên bàn trà nhìn bóng lưng của Khẳng.

 

“Hai chân mở ra một chút. . . . Mông nâng lên một chút.” Mạch Nhĩ Luân ngồi trên bàn thoải mái chỉ huy, thẳng đến khi vừa lòng mới thôi “Đem trứng rung đẩy ra đi.”

 

“Kia. . . . . . . . . . Tuân mệnh.” Khẳng cực lực đè ép bụng dưới, đem trứng rung chôn trong cơ thể từng chút từng chút cố gắng đẩy ra. Vừa nghe thấy tiếng vang do trứng rung rơi xuống mặt đất, hậu huyệt chưa kịp khép lại đã lập tức bị Mạch Nhĩ Luân xâm nhập, dương vật so với trứng rung lớn hơn gấp mấy lần đột ngột tiến vào cơ thể khiến Khẳng nhịn không được kêu thành tiếng.

 

“Khẳng, ta muốn nhìn ngươi.” Mạch Nhĩ Luân vừa nói xong liền giữ nguyên tư thế sáp nhập, lật người Khẳng lại đối mặt với mình, cũng không để Khẳng kịp phản ứng lập tức thần tốc tiến công. Cả căn phòng vang vọng tiếng rên rỉ của Khẳng, thế nhưng tất cả các huynh đệ đi ngang qua hành lang vẻ mặt đều rất mỹ mãn, bởi vì thiếu gia và Khẳng tiên sinh hòa hợp ở chung  như vậy tất cả mọi người đều rất cao hứng, cho dù văn phòng cách âm thật sự không tốt lắm, nhưng là mọi người tuyệt đối sẽ không nói với bọn họ a. . . . . .

 

 

 

 

 

nhá hàng vậy để mấy chế đừng bỏ Mị thôi chứ Mị còn chết chìm trong bài vở tới hết tuần sau lận lúc đó Mị hứa sẽ chăm chỉ hơn hãy chờ Mịiiiii =)))))

 

 

TGVV 6.1

6

 

Y cởi bỏ xiềng xích đầu giường, chỉ lại chừa còng tay và cùm chân, sau đó ôm Trần Thịnh đi tắm.

 

Từ phòng ngủ đến phòng tắm chỉ cách vài bước, Trần Thịnh nửa điểm cũng không ngoài dự đoán của Tả Dật, nắm chặt tất cả cơ hội giãy dụa phản kháng. Đáng tiếc hắn liên tục ba ngày chỉ dựa vào tiêm chất dinh dưỡng, vừa rồi còn sảng khoái phun trào một trận, quả thật không quấy nháo nổi. Vận hết toàn lực cũng chỉ có thể đấm lên mặt Tả Dật một quyền.

 

Gương mặt Tả Dật vừa bớt sưng một chút lập tức ửng đỏ, đem Trần Thịnh ấn lên tường phòng tắm, một tay gắt gao giữ chặt hông của hắn, tay kia chụp lấy cổ tay hăng hái giãy dụa, lạnh mặt nhìn mắt kính mới mua gãy nát trên mặt đất.

 

Bác sĩ Tả quy củ đeo kính gọng hai mươi năm, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ có nên đổi sang kính áp tròng hay không. Lấy hiệu suất của Trần Thịnh hai ngày đánh gãy một cặp kính thế này, tiền lương vẫn còn trong chế độ thử việc của bác sĩ Tả quả thật không chịu nổi. Chưa kể đạo cụ tình thú đảm bảo chất lượng dùng trên người hắn cũng vô cùng xa xỉ, bác sĩ Tả thân là công dân gương mẫu thiện lương tuân thủ pháp luật [?] cần cù chăm chỉ kiếm tiền, nhìn tài khoản tiết kiệm ngày một vơi đi, thật sự đau khổ rất nhiều.

 

Y vừa chăm chú tính toán nuôi Trần Thịnh kẻ này hết bao nhiêu tiền, vừa từ túi quần lấy ra một bộ còng tay khác, đem Trần Thịnh khóa vào vòi nước.

 

Trần Thịnh cả người trần truồng, xiên vẹo ngồi trên sàn nhà băng lãnh, nhắm mắt hơi thở dốc, thoạt nhìn như hoàn toàn kiệt sức, kỳ thật là đang âm thầm chờ cơ hội. Tả Dật sợ hắn cảm lạnh, lấy khăn tắm lớn trải xuống sàn, sau đó xoay người ôm hắn, muốn đặt hắn lên —  lập tức bị Trần Thịnh chớp thời cơ, xoay người tinh chuẩn đá một cú! Ngay giữa ngực!

 

Bác sĩ Tả loạng choạng lùi về phía sau hai bước, ôm lấy phần ngực bị đá vẫn còn in dấu chân dính nước, biểu tình mặt than lạnh lẽo không chút thay đổi, đợi cho đau đớn qua đi liền chỉ vào giá treo rèm phòng tắm chắc chắn trên cao, “Anh còn quậy nữa tôi sẽ treo anh lên,” dừng một chút, bổ sung, “Treo ngược.”

 

Trần Thịnh trợn mắt hung hăng trừng y, còng tay va chạm với ống nước phát ra âm thanh ồn ào , trong đầu sinh động tưởng tượng ra bộ dáng ngu ngốc của mình khi bị treo ngược, rốt cuộc phẫn nộ ngừng giãy dụa.

 

Tả Dật kéo Trần Thịnh dậy, đặt hắn ngồi lên khăn lông. Trong phòng tắm không có ghế, y bất đắc dĩ úp ngược xô nước, ngồi lên, sau đó xối ướt đầu hắn, đổ dầu gội lên, bắt đầu xoa bóp tóc hắn nổi bọt.

 

Trần Thịnh trải qua một màn súc ruột, cúc hoa vẫn còn hơi sưng, tư thế ngồi này làm hắn có chút khó chịu, gắt gao cắn răng, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm con kiến nhỏ chạy tới chạy lui trong góc tường, mặc kệ động tác của Tả Dật phía sau. Tên khốn này kỹ thuật cực kỳ ngu ngốc, khiến cho trên đầu hắn loạn thất bát tao đều là bọt xà phòng, còn chảy đầy khắp lưng. Trần Thịnh bỗng có cảm tưởng mình giống như một con mèo hoang cỡ lớn, đang đi ngoài đường thì đột nhiên bị biến thái bắt về, bị chà đạp một phen, sau đó bị mạnh mẽ ấn vào bồn tắm, bao nhiêu vùng vẫy phản kháng cũng chỉ đổi lấy thất bại thảm hại, bộ lông ướt sũng rốt tinh rối mù, hoa rơi nước chảy, tan tác tơi bời, lòng tràn đầy sát ý.

 

Một đống bọt xà phòng đột nhiên chảy vào mắt, Trần Thịnh vội vàng nhắm mắt lại, theo bản năng giãy dụa, lập tức bị Tả Dật ấn chặt.

 

Tả Dật chồm người lên phía trước, dùng bàn tay dính đầy bọt bắt lấy cằm hắn, đem mặt hắn xoay qua, nghiêm túc nhìn một chút, hiểu ra nguyên nhân hắn giãy dụa, liền mở vòi nước rửa sạch tay, dùng ngón cái mềm nhẹ lau đi bọt xà phòng trên khóe mắt hắn.

 

Trần Thịnh cau mày, cảm giác được đau đớn giảm bớt, vô thức mở mắt ra — lập tức bắt gặp đôi mắt Tả Dật đang kề sát, đôi mắt trước giờ vẫn bị cặp kính gọng vàng lúc này đang nằm lẻ loi ở xa xa che khuất.

 

Cự ly quá gần, tư thế mờ ám, khí tức ấm áp từ mũi đối phương thở ra cũng có thể cảm nhận được, hai người đều sững sờ một chút. Trần Thịnh lập tức tràn ngập hung ác nhíu mày, bao nhiên sát ý đều hiện lên trong mắt, mà Tả Dật… trong ánh mắt Tả Dật là chuyên chú cùng khát cầu không hề che giấu.

 

Không để ý Trần Thịnh hung ác tức giận, đường nhìn của Tả Dật chậm rãi dời xuống, ánh mắt như thiết bị chiếu laser trong bệnh viện, máy móc không chút tình cảm, nhưng lại mang theo nhiệt độ quái dị cắt xuyên da thịt. Theo nhịp thở của Trần Thịnh, chậm rãi lướt qua môi hắn, hầu kết run run trên cổ, chỗ giao nhau với xương quai xanh, sau đó theo cơ ngực trơn bóng, hướng xuống bụng dưới phập phồng…

 

Lông mày Trần Thịnh càng lúc càng nhíu chặt, đây là lần đầu tiên hắn chú ý đến ánh mắt Tả Dật nhìn mình — ánh mắt người này vô cùng đơn thuần, là loại đơn thuần chuyên chú và khát cầu đối với thân thể của hắn, không lẫn bất kỳ tạp niệm nào, mang lại cho hắn cảm giác ghê tởm cùng bài xích. Mà loại ánh mắt này, cư nhiên lại giống như đã từng gặp qua.

 

Tên biến thái này đột nhiên xuất hiện, đến tột cùng tại sao lại bắt hắn đến đây, tại sao lại đối với hắn làm những chuyện như vậy — những vấn đề này, mấy ngày nay hắn một mực dùng vài khoảnh khắc thanh tỉnh hiếm hoi không ngừng tự hỏi. Nhưng ngay lúc này, nhãn thần của tên biến thái trước mặt nói cho hắn biết, y không vì tiền tài, không vì lợi ích… Tựa hồ chỉ là vì chính bản thân hắn?

 

Thế nhưng sao lại là hắn mà không phải người khác? Tại sao tên biến thái này trăm chọn ngàn chọn lại chọn trúng hắn?

 

Không ai có can đảm dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, không ai có can đảm đối với hắn làm ra loại chuyện này…

 

Cảm giác đã từng quen biết này đến tột cùng là…

 

Tả Dật dùng ánh mắt đem toàn thân trên dưới của hắn xem hết một lần, sau đó nghiêm mặt lui về, tiếp tục gội đầu cho hắn. Trần Thịnh âm trầm nhìn bọt xà phòng trên mặt đất, cau mày tiếp tục suy tư, cư nhiên an tĩnh phối hợp hiếm có.

 

Tả Dật tắm cho hắn xong, tỉ mỉ xối sạch xà phòng, dùng khăn tắm màu trắng như vải bọc xác bao lấy thân thể hắn, mở khóa còng tay trên vòi nước.

 

Y cúi người định ôm Trần Thịnh đứng lên, lại bị Trần Thịnh đẩy ra. Tả Dật theo quán tính cho rằng hắn muốn giãy dụa, trong đầu nhanh chóng vẽ ra sơ đồ huyệt vị của Trần Thịnh, chuẩn bị một phát đánh ngất hắn, không ngờ Trần Thịnh chỉ đỡ tường chậm rãi đứng lên, lê theo xiềng chân, suy yếu run rẩy bước từng bước một, ý muốn giữ lấy tôn nghiêm tự mình trở về.

 

Bước chân càng về sau càng xiêu vẹo, nếu không có Tả Dật ở phía sau kịp thời chụp lấy, chắc chắn đã ngã sấp mặt xuống đất.

 

Trần Thịnh dựa vào lồng ngực Tả Dật khàn khàn chửi bậy, rốt cục thức thời ngừng giãy dụa, tay chân xụi lơ bị Tả Dật ôm về trên giường — cái tên biến thái này, khí lực lớn đến mức khiến người ta chán ghét.

 

Nháo loạn cả buổi tối, hai người đều kiệt sức, quả thật không có tâm tư tiếp tục lăn qua lăn lại. Trần Thịnh bị còng lại trên giường, trầm mặc đờ ra nhìn trần nhà, tiếp tục thâm trầm suy tư. Tả Dật thu thập một phen tàn cục, tắm rửa xong liền gục trên giường, thập phần tự nhiên vòng tay ôm thắt lưng Trần Thịnh, đầu hai người cách nhau một khoảng an toàn — đề phòng Trần Thịnh cắn y — uể oải nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 

Trần Thịnh nghe tiếng hít thở bên cạnh dần dần bình ổn, mở to hai mắt nhìn vào bóng tối.

 

Sáng sớm Tả Dật theo thường lệ hâm nóng sữa, chiên trứng, kẹp vào bánh sandwich. Hầu như không ôm hy vọng gì bưng khay nhựa đến trước mặt Trần Thịnh, đặt lên đầu giường, sau đó xoay người đi lấy ống tiêm cùng dịch dinh dưỡng — y đã thuộc lòng phản ứng của Trần Thịnh mấy ngày qua: nhổ nước miếng lên sandwich, sau đó giãy dụa, sau đó trong tiếng mắng tức giận bị tiêm dinh dưỡng.

 

Không ngờ lần này Trần Thịnh ở sau lưng y lạnh lùng nói, “Con mẹ mày không thả ra thì ăn kiểu gì?”

 

Tả Dật quay đầu lại, biểu tình mặt than vạn năm trong nháy mắt lóe lên một tia kinh ngạc, ngay lập tức lại khôi phục vẻ đờ đẫn.

 

Y ngồi bên giường, cầm sandwich đưa lên miệng Trần Thịnh, chuẩn bị tinh thần bị Trần Thịnh phun lên mặt. Kết quả lần nữa trợn mắt kinh ngạc nhìn Trần Thịnh cắn một miếng, tùy tiện nhai nhai, nuốt xuống, sau đó tràn ngập chán ghét nói, “Con mẹ mày ngu ngốc! Chiên trứng không bỏ muối?”

 

Tả Dật không trả lời, trầm mặc đưa sữa đến bên miệng hắn.

 

Trần Thịnh cũng lười để ý đến y, uống vài ngụm sữa, dưới sự hầu hạ của Tả Dật ăn xong bữa sáng nhạt nhẽo, sau đó nghiêng đầu nằm xuống. Tả Dật dọn dẹp xong, đứng bên giường trầm mặc quan sát Trần Thịnh một hồi, nhìn không ra hắn có gì không bình thường, cũng nhìn không ra hắn có âm mưu gì.

 

Y xách cặp công văn ra khỏi cửa, suy nghĩ một chút lại trở vào phòng ngủ, nói với Trần Thịnh vẫn nằm thẳng đờ trên giường, “Đầu giường có một cái nút, nhấn vào sẽ gọi đến điện thoại của tôi, có việc gấp thì báo. Trưa tôi mang cơm về cho anh.”

 

Trần Thịnh không để ý đến y, từ từ nhắm hai mắt lại, như là muốn ngủ.

 

Buổi trưa Tả Dật thuận miệng mượn cớ xin nghỉ sớm nửa giờ, ở căn tin bệnh viện mua hai phần cơm dinh dưỡng mang về. Trần Thịnh quả thật đem phần cơm của mình ăn sạch không sót một hạt, chỉ là từ đầu đến cuối đều lộ ra biểu tình phỉ nhổ, tựa hồ rất chán ghét mùi vị cơm bệnh viện.

 

Kết quả, thực tập sinh cùng phòng với Tả Dật gian nan vượt qua một đêm trằn trọc mất ngủ, vì chiều hôm đó núi băng vạn năm bác sĩ Tả cư nhiên đại khai tôn khẩu, chủ động giải thích cho cậu một ca bệnh khó, sau khi tan làm còn cùng cậu đến chợ gần bệnh viện mua một con gà.

 

MLKUC2 33

 

Chương 33

 

“Chủ. . . Chủ nhân”

 

“Làm nũng vô dụng! Ngươi quyết định nhanh lên, bằng không chúng ta ra ngoài làm, nhân tiện chứng minh tình cảm gắn bó lãng mạn. Không chừng còn có người tốt bụng giúp chúng ta quay phim, đưa cho nữ nhân ngu ngốc kia nhìn một chút. Ngươi nói xem?” Mạch Nhĩ Luân cười tà nói, còn giả vờ chuẩn bị đẩy ghế da ra ngoài.

 

“Đừng mà, chủ nhân. . . . Ở trong đi được không?” Cái gì gắn bó lãng mạn a! Còn muốn có người chứng kiến quay phim, mệt Mạch Nhĩ Luân chuyện như vậy cũng tưởng tượng ra được. Nếu thật sự bị nhìn thấy, mình từ nay về sau không cần gặp người nữa.

 

Nghe Khẳng trả lời, Mạch Nhĩ Luân giả vờ trưng ra biểu tình thất vọng “Được rồi. . . . . Bất quá ngươi mau chọn đi, là muốn bị trói hay là tự mình ngoan ngoãn không lộn xộn đây?” Mỉm cười tà ác lập tức quay về trên mặt.

 

“Ta. . . . . . .” Cái nào cũng không muốn, kì thật rất muốn trả lời như vậy.

 

“Khẳng, ta cho ngươi 5 giây nữa ~ bằng không chúng ta liền ra ngoài. . . . . 5 4 3. . .” Nhìn Khẳng xinh đẹp ngượng ngùng trước mắt, Mạch Nhĩ Luân sớm đã không kiềm chế nổi, bất quá nếu thật sự dẫn người ra ngoài làm hắn cũng không ngại a.

 

“Đừng mà. . . .” Khẳng vội vàng chụp lấy bàn tay đang đếm số của hắn “Mặc cho chủ nhân quyết định. . . .”

 

“Ách ~ vậy sao ~ vậy chúng ta ra ngoài.” Mạch Nhĩ Luân tà ác nói.

 

“Đừng mà. . . . .”

 

“Vậy ngươi quyết định nhanh lên ~” Mạch Nhĩ Luân giả vờ trưng ra biểu tình không kiên nhẫn, nhìn xuống Khẳng khốn quẫn ngồi trên ghế.

 

Cảm giác được ánh mắt cực nóng từ trên đỉnh đầu chăm chú quan sát mình, Khẳng nuốt nước miếng, gian nan mở miệng “Ta. . . . Ta chọn cái sau. . . . . . .”

 

Rốt cuộc từ trong miệng Khẳng nghe được đáp án mình mong muốn, Mạch Nhĩ Luân cười cười xoa đầu y “Ngoan lắm, bất quá lần sau phải nói lớn một chút.” Còn có lần sau. . . . . Khẳng nghe vậy thiếu chút nữa hôn mê.

 

Mạch Nhĩ Luân cười cười lui ra vài bước, đặt mông ngồi lên bàn làm việc nhìn tiểu tình nhân “Khẳng, đứng lên cởi quần áo.”

 

“Tuân mệnh. . . . .” Tuy đã ở trước mặt Mạch Nhĩ Luân tự cởi quần áo rất nhiều lần, nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt đầy dục vọng của hắn, Khẳng sẽ lập tức cảm thấy xấu hổ. Từng chút từng chút cởi xuống quần áo trên người, mặc dù đã có rất nhiều kinh nghiệm nhưng hai tay vẫn không khỏi vì thẹn thùng mà có chút run rẩy.

 

Hài lòng nhìn Khẳng toàn thân trần trụi, trên làn da trơn bóng còn có rất nhiều ấn ký do mình lưu lại “Khẳng, ta thật sự không ngờ trước kia ngươi cư nhiên thích ngoạn luyến đồng a. . . . . .”

 

Nghe Mạch Nhĩ Luân đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, Khẳng lập tức khẩn trương quỳ xuống “Chủ nhân. . . . . . . .”

 

“Không có việc gì ~ ta thuận miệng nói thôi, ngươi đừng lo lắng.” Lời này là thật lòng, tiếp theo vốn định nói “Thân thể của ngươi theo ta thật đúng là phù hợp” linh tinh lang tang gì đó, lại sợ nam tính tôn nghiêm của Khẳng bị tổn hại nên mới khẩn cấp ngậm miệng.

 

Thấy người trước mắt vẫn có chút nghi hoặc nhìn mình, Mạch Nhĩ Luân đơn giản trực tiếp hành sự, dù sao chỉ cần trò chơi bắt đầu, hắn cam đoan Khẳng tuyệt đối không có tâm trí nghĩ đến đoạn đối thoại kia “Khẳng, ngồi lên ghế đi.”

 

“Vâng . . .” Ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh, thân thể trần trụi tiếp xúc với da thuộc lạnh băng khiến Khẳng nhịn không được có chút run rẩy.

 

“Khẳng, nhịn một chút ~ từ từ sẽ nóng lên.” Bất quá nóng lên chính là thân thể ngươi.

 

“Gác chân lên tay vịn đi, ta muốn xem toàn bộ của ngươi.” Mạch Nhĩ Luân phiến tình vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên môi mình.

 

Bình thường bị Mạch Nhĩ Luân kéo chân bày ra tư thế trắng trợn đó Khẳng đã xấu hổ muốn chui xuống đất, lúc này cư nhiên phải tự làm. . . Người nào đó đã bắt đầu hối hận lựa chọn của mình “Chủ nhân. . . . Ta. . . .”

 

“Gác lên.” Một câu bác bỏ ý muốn thỉnh cầu, Mạch Nhĩ Luân biểu tình uy hiếp nhìn Khẳng run rẩy cắn răng đem hai chân mở lớn, gác lên tay vịn.

 

“Đẩy mông ra một chút, ta nhìn không rõ lắm.” Tình nhân mê người thế này đã sớm khiến Mạch Nhĩ Luân hoàn toàn cứng rắn, chính là chờ đợi càng lâu quả hái được sẽ càng ngọt.

 

Khẳng run rẩy ngoan ngoãn di động thân thể theo yêu cầu, thật sự cảm thấy thẹn đến sắp khóc, chưa từng làm ra động tác xấu hổ như vậy trước mặt Mạch Nhĩ Luân “Chủ nhân. . . . Van cầu ngài. . . . . .”

 

Mạch Nhĩ Luân rốt cuộc hài lòng nhảy xuống khỏi bàn “Bảo bối, tiếp theo nếu ngươi lộn xộn ta liền đem ngươi đẩy ra hành lang làm.” Dùng ngữ khí tràn ngập đe dọa nói.

 

“Tuân mệnh. . . . .”

 

Mạch Nhĩ Luân mỉm cười nắm lấy hai tay Khẳng vòng ra sau gáy “Tay cứ đặt như vậy, không có mệnh lệnh của ta không được lộn xộn.”

 

“Vâng . . . .”

 

Mạch Nhĩ Luân niết đầu vú bên phải của Khẳng, tay kia lấy một chút trơn dịch lần vào hậu huyệt “A! !” Dị vật đột nhiên xâm nhập khiến Khẳng nhịn không được run rẩy một chút.

 

“Không phải ta đã nói không cho phép nhúc nhích sao?” Mạch Nhĩ Luân nhìn Khẳng có chút khẩn trương nói, hai ngón tay trong hậu huyệt có ý khiển trách mà mạnh mẽ tách ra hai bên.

 

Ngay cả khuếch trương tiền diễn cũng không có, hậu huyệt đột nhiên bị Mạch Nhĩ Luân vô tình đối đãi, đau đớn như xé rách khiến Khẳng lần nữa run rẩy toàn thân “. . . . Thực xin lỗi.” Biết mình liên tục vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân , Khẳng có chút khẩn trước ngước nhìn nam nhân trước mắt.

 

“Được rồi, bất quá nếu ngươi còn tái phạm ta sẽ đẩy ngươi ra ngoài.” Mạch Nhĩ Luân mỉm cười tà ác đưa ra cảnh cáo cuối cùng.

 

Vốn tưởng Mạch Nhĩ Luân chuẩn bị tiến vào, Khẳng vừa nhìn thấy hắn từ trong ngăn tủ lấy ra thứ gì đó lập tức kinh hãi thỉnh cầu, bất quá lần này chỉ dùng lời nói chứ không dám giãy dụa “Chủ nhân. . . Van cầu ngài. . . . Dùng thứ đó ta không nhịn được. . . . . Xin ngài. . . .”

 

“Không nhịn được chúng ta ra hành lang làm, đừng quên đây chính là trừng phạt ~” Mạch Nhĩ Luân tình sắc vươn đầu lưỡi, trước mặt Khẳng nhẹ nhàng liếm lên thứ trong tay.