Một lần nữa súc ruột xong, y bưng thau nhựa đi, sau đó lau sạch mông cho Trần Thịnh. Hai chân thon dài của Trần Thịnh gác lên vai y, “Ê, biến thái, mày rốt cuộc muốn làm gì?”
Tả Dật đáp rất thành thật, “Làm anh.”
Trần Thịnh nhấc chân đem đầu gối huých thẳng lên mặt y — may mà lần này trên mũi không có mắt kính, “Lão tử đang hỏi mày, giam giữ lão tử như vầy là muốn làm gì!”
Một cú đá kia cũng không nặng, có thể vì Trần Thịnh không còn sức, cũng có thể Trần Thịnh lười dụng lực. Tả Dật đờ đẫn xoa xoa gương mặt đỏ ửng, nói ra đáp án tiêu chuẩn trong tư liệu y đã thuộc lòng, “Làm anh, khiến phía sau của anh thích ứng bị tôi làm, sau đó thích bị tôi làm, cuối cùng không bị tôi làm thì không được.”
Như vậy hắn sẽ không ly khai y. Dù sao cũng không còn cách nào khác.
Kết quả Trần Thịnh cười lạnh nói, “Không có gậy rung thì không chịu được? Bị mày thao nghiện? Mày tính kiểu gì đó? Con mẹ mày tưởng cái của nợ của mày đặc biệt lắm hả? Con mẹ mày thô hơn voi được sao? Lão tử thà bị voi thao chết.”
Tả Dật cũng không vì chút khiêu khích này mà tức giận, chỉ trầm mặc đem quả banh cao su kích thước cỡ quả bóng bàn trong tay đẩy vào.
Quả banh tối màu này còn có bốn “bằng hữu”, được một sợi dây xâu lại thành chuỗi, nguyên bản là thứ trong túi nhựa đánh số 3.
Quả banh so với trứng rung tối qua lớn hơn một chút, dĩ nhiên cũng gặp nhiều trở ngại hơn. Trần Thịnh đột nhiên không phát ra âm thanh gì, chỉ cau mày bắt đầu nặng nề thở dốc — hắn vẫn là không có thói quen bị thượng. Ít nhất về mặt tâm lý không có thói quen.
Khớp ngón tay của Tả Dật trắng bệch, chỉ nhẹ nhàng mà kiên định ấn quả banh vào huyệt khẩu mềm mại, trên quả banh và ngón tay cùng dính đầy trơn dịch dính ngấy. Huyệt khẩu vừa quán tràng xong nhẹ nhàng run rẩy, từng đợt từng đợt co rút, tựa hồ kiệt lực muốn đem kẻ xâm lăng đẩy ra ngoài, kết quả chỉ là nuốt vào càng sâu.
Qua một lúc lâu, huyệt khẩu nhỏ hẹp rốt cuộc nuốt trọn quả cầu cao su, hiện lên màu đỏ tím xinh đẹp. Tả Dật dùng ngón tay chặn lại phòng ngừa quả cầu bị đẩy ra, lại nhịn không được cúi đầu đem môi kề sát vào nơi nào đó. Trong giây lát khựng lại một chút, cũng không rõ chính mình trong một khắc vô thức định làm chuyện gì.
Y hiển nhiên không biết bản thân là trong tiềm thức nghĩ muốn hôn lên. Bác sĩ Tả không những không hề có kỹ xảo ve vãn tán tỉnh, về mặt bản năng “thực chiến” cũng mơ hồ có chỗ thiếu hụt.
Trần Thịnh chợt giãy dụa một chút, tựa hồ đã thu đủ khí lực, chuẩn bị mắng y, Tả Dật không để hắn kịp mở miệng đã đem quả cầu thứ hai ấn lên huyện khẩu. Trần Thịnh giật mình, câu mắng chửi cũng nghẹn lại, chuyển thành khụ khụ ho khan vài cái, huyệt khẩu vô thức buông lỏng, quả cầu thứ hai thuận lợi tiến vào.
Trần Thịnh không nói được tiếng nào, cơ bụng run rẩy kịch liệt, đầu nghoẹo sang một bên, cực lực đè nén phẫn nộ cùng ác tâm. Một tầng mồ hôi mỏng rịn ra trên ngực hắn, thân thể phủ một lớp nước trơn bóng.
Tả Dật đem quả cầu thứ ba ấn vào, đồng thời chăm chú nhìn lên ngực hắn. Thứ kia thật là đẹp mắt, từ mười năm trước đã rất đẹp rồi, đầu vú nho nhỏ màu tiểu mạch khảm sâu trong lồng ngực rắn chắc, tựa như cánh đồng đến mùa thu hoạch, lúa mạch chín trĩu dưới ánh mặt trời ấm áp, khe khẽ lay động đầy sức sống.
Y nhịn không được, một bàn tay chụp lên, nặng nề bắt được khối cơ bắp thành thục nam tính bắt đầu vuốt ve, da thịt lạnh lẽo dần truyền đến cảm giác ấm áp cùng sức sống kiên cường dẻo dai. Trần Thịnh giật mình giãy dụa một chút, mắng to, “Buông ra!”
Tả Dật không buông, không chỉ không buông mà còn cố tình dùng sức xoa nắn, nhéo nhéo đầu vú nhỏ dẹp đang dần cứng lên. Vết thương hình chữ thập do y gây ra lúc trước vẫn còn ở chỗ cũ, đã khép lại thành vết sẹo nho nhỏ, lúc này bị y thô bạo làm rách ra, vì vết thương rất nông nên cũng không chảy máu, chỉ hiện lên sắc đỏ chói mắt.
Trần Thịnh tựa hồ không có thói quen lúc thanh tỉnh bị y đùa bỡn như vậy — hắn thà bị trực tiếp thô bạo đâm vào — bắt đầu giãy dụa, hai chân quấn quanh eo Tả Dật kích động đạp loạn, tìm cách lần nữa dùng đầu gối đá y.
Phản ứng của hắn có chút kịch liệt, Tả Dật không thể ấn quả cầu ướt át vào đúng huyệt khẩu, đành phải buông tha đầu vú hắn, dùng tay đè chặt thắt lưng đang hăng hái giãy dụa, sau đó ý đồ đem viên cầu thứ tư ấn vào.
Trần Thịnh có lẽ đã chạm đến cực hạn tiếp nhận, ba quả cầu chen chúc trong huyệt đạo, ép sát như muốn xé hắn thành hai nửa. Hắn chửi ầm lên phản kháng, mà Tả Dật cũng cố kỵ không muốn đánh ngất hắn, đơn giản một phát bắt lấy mệnh căn của hắn, cúi đầu ngậm vào miệng.
Trần Thịnh đột nhiên bị khống chế chỗ yếu hại, mấy ngày nay Tả Dật vẫn luôn chỉ biết dùng phương thức vô dụng này an ủi hắn, nhất thời cắn chặt môi phát ra một tiếng gầm trầm thấp phẫn nộ. Nhưng đàn ông vốn là nô lệ trung thành của dục vọng, càng khỏi nói Trần Thịnh có bao nhiêu thành thục dũng mãnh với những chuyện tình sắc phong quang, Trần tiểu huynh đệ vốn uể oải không phấn chấn, cư nhiên trong cổ họng chật hẹp ấm áp của biến thái, có nửa điểm run rẩy cứng lên.
Biến thái này kỹ xảo trúc trắc, chỉ biết ngậm hắn, cũng không biết phải liếm láp thế nào, lặng yên ngậm một hồi, tựa hồ là nhớ lại quá trình trong video điều giáo, bắt đầu đơn điệu trước sau như một phun ra nuốt vào.
Lông mày Trần Thịnh chau chặt đến cực hạn, quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, tận lực áp chế cảm giác ấm áp chết người kia, hắn nghĩ muốn kiên trì không để bị khiêu khích, nhưng Tả Dật trước sau giáp công, bắt đầu di chuyển quả cầu thứ tư vẫn còn kẹt ở huyệt khẩu, liên tục công kích lực chú ý của hắn, cảm giác bị xé rách vô cùng sâu sắc khiến hắn co quắp ngón chân, kịch liệt thở dốc.
Rốt cục nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn, tiếng “Ha” vừa thoát nửa giây lập tức bị hắn bóp chết, bờ môi bị cắn chặt tràn ra một tia máu.
Biến thái nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề liền ngẩng đầu chuyên chú nhìn hắn, dưới ánh mắt hung ác độc địa của hắn nhẹ nhàng đưa ngón tay chùi đi vết máu trên khóe môi bị hắn cắn rách nát.
Hắn nghiêng đầu muốn cắn ngón tay y, không cắn được. Tả Dật tiếp tục dùng loại nhãn thần chuyên chú thâm tình phi thường biến thái kia nhìn hắn, sau đó hạ mắt, nhẹ nhàng liếm đi vệt máu trên đầu ngón tay mình.
Trần Thịnh run lên một cái, quả cầu thứ tư rốt cục thành công chen vào cơ thể.
Hiện tại hắn mở rộng hai chân, dưới ánh nhìn soi mói của Tả Dật nặng nề thở dốc, hơi thở nóng bỏng từng chút từng chút theo kẽ môi cắn chặt tràn ra, mồ hôi theo đường cong kiên định của cái trán chảy xuôi theo vành tai, hắn nghiêng đầu, một bên gò má dưới ánh sáng mờ mờ âm trầm mà thâm thúy, tựa như thiên sứ sa ngã bị dâm mỹ hắc ám từng chút cắn nuốt. Lông tơ trên tai đều bị thấm ướt, mang theo yếu ớt mỹ cảm. Tả Dật mê li nhìn từng giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống, thử lấy tay vén mấy lọn tóc rối bời trên vành tai hắn — thiếu chút nữa lại bị cắn.
Trần Thịnh nghiến răng trừng y, sau đó nặng nề nhắm mắt lại — biến thái lần nữa cúi đầu ngậm hắn.
Trần tiểu huynh đệ lúc nãy được Tả Dật ấm áp hầu hạ đã cương lên hơn phân nửa. Lợi kiếm từng giữa rừng hoa oai phong một cõi, lúc này cũng không thể để chủ nhân của nó chịu thua kém, mặc kệ cảm giác nóng rát căng nứt ở mặt sau, vẫn từng chút từng chút trở nên cứng rắn.
Mà Tả Dật vừa ngậm hắn, vừa mượn nước đẩy thuyền tìm cách đem viên cầu cuối cùng nhét vào.
Hậu huyệt nóng bỏng chết lặng đến hỗn loạn tri giác, Trần Thịnh thở hổn hển vụng trộm buông lỏng thân thể, muốn thử không phản kháng mà tiếp nhận xâm nhập kia — dù sao có chống cự hay không kết quả vẫn là bị nhét vào — sau đó dưới sự hầu hạ của khoang miệng biến thái, dần cảm nhận được khoái cảm nồng đậm, có chút nhụt chí buông lỏng nắm tay gồng chặt.
Hắn ở giờ phút này, dưới sự cuồng nộ lặp đi lặp lại khiến bản thân mệt mỏi rã rời, rốt cục bắt đầu chấp nhận sự thật mình đang bị biến thái thượng, hơn nữa không phải chỉ một lần, mà sẽ còn bị thượng thêm một khoảng thời gian.
Mà hắn đã từng điều giáo qua nhiều người, thậm chí cũng từng quan hệ với thuần công, thập phần rõ ràng kết quả của việc dần dần bị cải tạo.
Từ lần đầu tiên chảy máu không ngừng, đến bây giờ thập phần thuận lợi tiếp nhận quá trình mở rộng, xem ra bản thân ở phương diện làm thụ cũng rất có tiềm chất.
Hắn mở mắt nhìn bị trần nhà bị đèn huỳnh quang chiếu lên trắng bệch, há miệng thở dốc, nhãn thần hờ hững, có chút cố sức nặn ra một nụ cười nhạt méo mó với chính mình. Sau đó dưới thao tác phun ra nuốt vào ngày càng nhanh của Tả Dật, ngẩng đầu lên rên rỉ bắn ra.
Tả Dật lui ra rất nhanh, nhưng vẫn bị bạch trọc dính lên cằm. Y dùng ngón tay chùi đi dịch thể sềnh sệch, nhìn trên tay một chút, lại nhìn Trần Thịnh nói, “Anh xem, anh bị chơi đùa như vậy cũng có thể bắn tinh.”
Trần Thịnh vẫn còn mơ hồ sau cơn cao trào, thở hổn hển cười nhạo, “Mày… để lão tử chơi cái mông của mày, lão tử còn có thể bắn chết mẹ mày…”
Đại não của Tả Dật hiển nhiên không hề tiếp nhận những lời nhục mạ của hắn, đơn giản chìm đắm trong thế giới của chính mình, nhìn đầu ngón tay dính bạch trọc, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Lần nữa ngẩng mặt lên, nói với hắn một câu khó hiểu, “Tôi sẽ đối với anh ôn nhu một chút.”
Đại khái nghĩ là ôn nhu một chút có thể khiến đối tượng bị cưỡng gian cũng giống như y cảm nhận được khoái cảm.
Trần Thịnh lần này chỉ cười nhạt, giãy giãy còng tay, mắng, “Lấy cái thứ đó ra cho lão tử.”
Tả Dật rũ mắt xuống, nhìn thắt lưng hắn vì kích động và khẩn trương mà run nhè nhẹ, rất ngoan ngoãn nghe lời lấy ra. Chỉ là cảnh hoa huyệt nở rộ phun ra nuốt vào khiến y say sưa không ngớt, Trần Thịnh phải chịu đựng 20 phút sau đó bị y đờ đẫn chuyên chú nhìn kỹ. Mỗi khi Trần Thịnh muốn nhanh chóng đem mấy quả cầu chết tiệt này đẩy ra, lập tức sẽ bị Tả Dật chặn cửa huyệt lại nói, “Chậm một chút.”
Chậm cái đầu mẹ mày! Trần Thịnh kích động đạp hắn, lập tức bị cảm giác đau đớn cùng kích thích quái dị nơi huyệt khẩu khiến cho nằm bẹp trở lại.
Xét thấy hắn hôm nay còn dư khá nhiều sức chiến đấu, Tả Dật không ôm hắn xuống giường tắm, mà cẩn thận bưng thau nước ấm dùng khăn mặt lau người cho hắn.
Trần Thịnh phát tiết xong, không thể không thừa nhận thích đến meo meo, cũng lười mắng Tả Dật, được y đắp chăn lông mỏng cho liền nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Trong tai nghe thấy tiếng Tả Dật đi ra phòng khách, sau đó là tiếng lật tài liệu soàn soạt.
Trần Thịnh cũng không biết đó là bộ tư liệu “Làm sao ôn nhu đối đãi đối tượng bị cưỡng gian”, không kiên nhẫn nghiêng đầu, có chút phiền não ép buộc bản thân chìm vào giấc ngủ.
Đứa nào viết ra cái đống tài liệu cho anh Tả đọc còn biến thái gấp mười lần ảnh =)))